Test xe Aston Martin DBS

khoadongluc
Bình luận: 0Lượt xem: 806

khoadongluc

Nothing Is Impossible
Nhân viên
"Điều hấp dẫn nhất của một siêu xe cái cách nó cực kỳ hung hãn trên đường đua, nhưng khi đã nằm dưới bàn tay điều khiển của bạn, nó lại trở nên cực kỳ ngoan ngoãn và yên lặng. Và vì thế DBS thực sự là một chiếc Grand Tourer hoàn hảo." - Jeremy Clarson
Với sự kết hợp sức mạnh từ động cơ V10 Lambor của người Ý, chất lượng của người Đức, chỉnh lái tuyệt vời và dễ dàng sử dụng, Audi R8 V10 là một chiếc xe phi thường. Tôi đã lái một chiếc vào mùa hè trước và nhớ từng khoảng khắc trên đường, nó thực sự là chiếc xe tốt nhất thế giới.

Hiển nhiên nó không hoàn thiện như một chiếc
Bugatti Veyron, và nó cũng không nóng bỏng như Lamborghini Gallardo. Nhưng nếu xét đến tất cả các phương diện giá cả, chất lượng, sức mạnh, tốc độ, thiết kế, tiêu thụ nhiên liệu, bám đường và chỉnh lái... gần như nó đạt được điểm 10 tuyệt đối.
Tuy nhiên vẫn có một vấn đề. Khi đánh giá một chiếc xe tôi mong chờ một thứ gì đó thực sự đặc biệt có thể khơi dậy niềm đam mê tột đỉnh. Và đó là cái mà Audi không có; một thứ gì đó mà bạn không thể hình dung hay giải thích. Tôi cho là, về phương diện nhân học, nó được gọi là sự mất đi linh hồn.
Nó có nét gì đó tương tự với Dubai. Bạn, ở đó có biển và bãi cát dài phẳng lỳ, cung cấp cho bạn một nơi lý tưởng chẳng cần phải che giấu vụng trộm khi đang ngắm nhìn cặp giò thẳng tắp của vợ... một gã nào đó. Bạn sẽ có một thời gian tuyệt vời. Nhưng tôi thà chọn đi nghỉ ở Wakefield còn hơn. Vì sao à. Chịu. Không thể giải thích được. Nếu bạn thích thì cứ gọi nó là hoá học đi, chỉ đơn giản là tôi sẽ thà đến Wakefield còn hơn.
Điều này dẫn tôi đến một câu hỏi khá thú vị. Bạn có thể thực sự dành một hàng điểm mười cho một thứ chẳng có bản sắc tí nào không? Nhân tiện nói về điểm này, tôi sẽ cho bạn ví dụ về Steve “interesting” Davis và Michael Schumacher. Tôi cũng cho bạn ví dụ về Roger Federer. Tôi khoái dáng vẻ của anh chàng này và phong cách của anh ta. Nhưng bạn có tưởng tượng được anh ta khi bò dưới bàn ăn tối để buộc dây giầy của ai đó vào với nhau không? Bạn có tưởng tượng lúc anh ta say ra sao không? Nói cho gọn cho nó nhanh là bạn có thấy chán không? Câu chả lời, tất nhiên là không. John McEnroe không phải người nhàm chán. James Hunt cũng không nhàm chán. Và vâng, tôi có thể tưởng tưởng ra George Best lúc say lắm chứ.
Đó là bởi vì tất cả bọn họ đều có một món quà. Chắc chắn là họ đã lao động cật lực để đạt được đến đỉnh cao trong sự nghiệp của riêng mình, nhưng thẳng thắn mà nói là họ không nhất thiết phải là những con người hoàn hảo về mọi mặt thì mới đạt được đến vị trí đó.
Và đó là cái mà R8 không có được. Nó được thiết kế bởi những con người không có thiên bẩm trong chuyện làm ra siêu xe. Nên họ phải làm việc cật lực hơn những người khác. Họ phải có nhiều cuộc họp hơn, lập ra nhiều thoả thuận hơn, và làm việc khuya hơn để vượt qua cái thiên bẩm của họ để tạo cho nó một động cơ diesel và băng ghế sau.
Bạn sẽ không thấy điều đó với một chiếc Rolls-Royce Phantom. Nó sẽ đạt những điểm 10 trọn vẹn hơn nhiều so với R8, và hẳn là nó cũng có một linh hồn. Những chiếc xe cho bạn cảm giác là nó được sinh ra để trở thành tuyệt vời, hoặc đã được trải qua hàng tỉ những cuộc gặp gỡ, thảo luận để đạt được đẳng cấp đó.
Tôi không chắc liệu chúng ta có thấy được sự hào hoa mà không cần chút cố gắng tỏ vẻ nào trên chiếc Ghost mới không, mà tôi e rằng với nó BMW đã cố tỏ vẻ ra mình cũng có tính quý tộc Anh. Tôi sợ là kết quả sẽ chẳng ra làm sao cả, nhưng tôi sẽ đưa ra đánh giá chính xác của mình khi thực sự lái một chiếc trong số chúng. Hay, nói cho chính xác hơn là lái một chiếc tới nhà hát vũ kịch.
Tuy nhiên chúng ta cũng không thấy điều đó trên những chiếc xe như Ford Fiesta, BMW M3, Range Rover TDV8 và Ferrari 430. Tất cả chúng đã thực hiện nhiệm vụ định sẵn cho mình một cách hoàn hảo. Nhưng chúng cũng có thứ cần phải có đó. Chúng đều có một linh hồn riêng.
Nhưng chiếc xe làm được điều này tốt hơn những xe khác chính là Aston Martin DBS Volante.
Lần đầu tiên tôi chạm trán với phiên bản mui trần của chiếc xe này, tôi đã hơi thất vọng. Aston Martin khăng khăng rằng họ sẽ tạo ra một chiếc xe hoàn toàn mới nhưng bạn chẳng cần đến một máy X quang để tìm ra rằng họ đã thực hiện một điều gì đó tương tự thế. DBS, rõ như ban ngày, chỉ là một chiếc DB9 với một chút mở rộng và tăng cường về sức mạnh.
Hiển nhiên tôi không thể tìm ra lý do cho mức giá chênh lệch khổng lồ giữa một chiếc DB9 sử dụng động cơ 6L V10 “chỉ” có giá $216,195, và một chiếc DBS, hình dáng tương tự và sử dụng chính xác cùng động cơ đó mà lại có giá $366,000.
Nhưng khi lái nó tôi mới vỡ lẽ. DBS thực sự là một chiếc DB9 với mỗi một chi tiết ít ra cũng tốt hơn 10%. Hệ thống phanh, sự phản hồi, chỉnh lái, mọi thứ. Chúng được làm cho sắc nét hơn. Tinh lọc. Nâng cấp. Đây chính là Cảm giác về Sự khác biệt của Aston Martin.
Và khi họ cắt mui xe của nó đi. Thông thường điều này sẽ dẫn đến một thảm hoạ vì bất cứ chiếc xe nào được thiết kế để trở thành một chiếc coupe, sau đó biến đổi thành một chiếc mui trần đều trở nen mềm oặt và yếu ớt. Bạn đang mua một thứ gì đó được thiết kế để trở thành một cỗ máy lái. Và sau đó nó tan nát. Đó là lý do tôi luôn luôn cười những gã thích lái Porsche 911 mui trần.
Tuy nhiên, nếu như có bất cứ thứ gì yếu đuối trong cấu trúc của DBS Volante, tôi sẽ cược bất cứ thứ gì nếu tìm được dù chỉ một chi tiết. Tôi đã lái nó ngày qua ngày. Từ Oxfordshire tới London. Quanh vùng Earls Court. Qua Romani. Qua cả núi. Và quanh vùng Silverstone. Và chẳng nơi nào làm nó nao núng hay run rẩy. Giống như được làm từ đá vậy.
Xét về tốc độ, nó là một bản anh hùng ca. Nhưng tôi phát hiện ra trên một đoạn xa lộ dốc thẳng tắp ở xứ Romani, một chiếc Ferrari California sẽ nhanh hơn Aston DBS. Điều này là nhờ California sở hữu một hộp số mái chèo 7 cấp . Thật đáng sợ khi đạt đến tốc độ đèn đỏ với một chiếc Aston. Tôi đã bị bỏ lại đằng sau một hoặc hai mét khi ôm lấy vấu vô lăng. Nhưng nhờ đó tôi đã cảm nhận được sức mạnh và khả năng kiểm soát bạn có thể có được từ hộp số kết nối với động cơ V12.
Dù sao, nếu đặt cả hai chiếc xe trên một đoạn đường núi thì Ferrari không thể có cửa thắng. Chiếc Aston nặng hơn chỉ rung động ở phía đuôi xe trong khi California cứ nhún nhảy trên bộ lốp mới của nó. Kỳ lạ là chiếc Aston đi trên chính xác cùng một loại cao su với California lại có thể cứ thế chạy xa, xa hơn rất nhiều.
Vấn đề ở đây không phải lả Ferrari không chọn đúng loại cao su, mà là ở hình dáng. Califonia rất đẹp. Nhưng Aston Martin chính là cảm xúc. Một chiếc DB9 mui trần trông như có một cái đĩa trượt, giống như bị cắn vào giữa đầu, nhưng một chiếc DBS, với đôi mắt trước lồi, là một sự hoàn hảo tuyệt đối. Tôi chưa biết đến một chiếc xe thương mại nào lại đẹp hơn nó cho đến nay.
Bên trong, tôi có thể phàn nàn một chút, nếu thích. Hệ thống định vị vệ tinh hoạt động tồi tệ, các nút khó có thể đọc nổi và tôi ước là tôi đã không nói “Sức mạnh. Vẻ đẹp. Tâm hồn” mỗi lần bạn khởi động nó.
Xin nhắc để các bạn nhớ rằng, tất cả đều là sự thật. Nó có sức mạnh. Nó tuyệt đẹp. Và nó có linh hồn. Khi bạn khởi động chiếc Rapide 4 cửa nó sẽ nói ‘đây là một chiếc Aston Martin thuần chủng.’ Điều này tất nhiên là thật vô bổ. Vì nó được chế tạo tại Úc.
Trước khi rời khỏi nội thất, tôi đoán chúng ta có thể ngừng một chút để phá lên cười trước cặp ghế sau ‘siêu vi,’ đến nỗi nó có thể được bán ở mỹ như một chiếc xe hai chỗ ngồi – tất nhiên là sự thật thì không phải vậy – nhưng cái đáng nói là chúng ta hãy quay lại với cách vận hành của nó.
Điều hấp dẫn nhất của một siêu xe cái cách nó cực kỳ hung hãn trên đường đua, nhưng khi đã nằm dưới bàn tay điều khiển của bạn, nó lại trở nên cực kỳ ngoan ngoãn và yên lặng. Và vì thế DBS thực sự là một chiếc Grand Tourer hoàn hảo.
Và thậm chí còn hơn thế. Nó là một chiếc xe hơi tuyệt đối hoàn hảo.


“Clarkson kế”
Aston Martin DBS 2010
Động cơ
5935cc V12
Công suất
510bhp @ 6500rpm
Mômen
570Nm @ 5750rpm
Hộp số
6 cấp tay
Tiêu thụ nhiên liệu
13.6l/100km
CO2
305g/km
Tăng tốc
0-100km/giờ: 4.3giây
Tốc độ tối đa
388km/giờ
Giá
366,000$
Đánh giá của Clarkson
5/5 sao - Hoàn hảo!

 

Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký để phản hồi tại đây nhé.

Bên trên