Bảo trì xe - Khởi đầu của niềm đam mê cơ khí

H
hui
Bình luận: 1Lượt xem: 1,576

hui

Tài xế O-H
Xin trích dẫn một vài câu chuyện từ nước Mỹ mời các bác đón đọc lấy động lực nhé
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Không gì ngăn cản nổi

Bên trong một tiệm sửa xe ở Greenwood, thuộc tiểu bang Indiana, người ta nhìn thấy một anh thợ máy đang loay hoay làm việc bên dưới nắp đậy đầu xe. Bàn tay anh thoăn thoắt di chuyển, cố lần tìm cho ra nguyên nhân vì sao đầu máy chiếc xe lại rỉ nhớt. Rỉ nhớt, các bạn biết rồi đó, vốn là một trong những căn bệnh khó chẩn đoán. Chính vì thế mà người manager mới giao công tác này cho người thợ giỏi trong tiệm: Curtis Blackburn, năm nay 34 tuổi. Ngoài sự khéo léo hơn người, anh lại còn đặc biệt ở chỗ: Blackburn là một thợ máy khiếm thị! Anh chỉnh thắng, phục hồi (rebuild) đầu máy, sửa hộp số, và các công tác sửa chữa cơ khí khác... với sự khéo léo, tự tin, và nhanh nhẹn hơn nhiều đồng nghiệp còn đủ 2 con mắt.
Mắc bệnh mắt từ khi còn bé, Blackburn chỉ có thể ý thức được về thế giới bên ngoài qua ánh sáng hoặc bóng tối, mà tuyệt nhiên không nhận ra một chi tiết nào cả. Tuy nhiên khuyết tật này không hề ngăn cản một năng khiếu bẩm sinh trong con người anh: Chẩn đoán và sửa chữa những trục trặc về cơ khí ô tô. Cũng như một người thầy thuốc, việc quan trọng là chẩn đoán, chẩn đoán chính xác thì chữa bệnh mới hiệu quả. Khả năng chẩn đoán “cơn bệnh” của cái xe mới đúng là một khả năng đặc biệt của anh. Ðiều này đã được chính ông chủ tiệm sửa chữa Moonlight Automotive tại Greenwood xác nhận: “Blackburn không thua kém bất cứ một người thợ máy tài giỏi sáng mắt nào, về phương diện nhanh nhẹn, anh lại còn hơn họ nữa!”
Khi nào người cha có việc bên cái xe thì thế nào cũng có cậu bé loanh quanh bên cạnh...
Ông chủ tiệm Greg Wilson phát biểu: “Thật khó mà tin nổi nếu không chính mắt nhìn thấy. Chỉ có một điều chúng tôi phải để ý là việc Blackburn có thể để lại những dấu tay dính dầu mỡ trên sườn xe, vì anh không nhìn thấy!”
Blackburn đã làm việc trong ngành sửa chữa xe hơi được 14 năm nay (tính đến năm 2004), và về tiệm Moonlight Automotive này được 8 tháng. Sáng trí, nhanh nhẹn lại thêm tính tình dễ chịu, Blackburn càng lúc càng trở nên tâm điểm của các cuộc trò chuyện trong vùng. Về phía anh thì chẳng có gì đáng... ầm ĩ, anh nói: “Tôi phải làm cho được. Tôi có việc làm, tôi biết làm, chuyện đó cũng là thường thôi.”
Với một trí nhớ đặc biệt về những gì liên quan đến đầu máy, anh ghi nhận và “nhìn” thấy rất rõ hình ảnh chiếc xe trong trí. Nhờ đó anh có thể tự mình sửa chữa xe hơi mà rất khi cần đến sự giúp đỡ. Anh nói: “Tôi quen thuộc với hầu hết mọi loại đầu máy. Tôi nhìn thấy những gì phải làm rất rõ ở trong trí.” Khi Blackburn tháo rời các chi tiết máy, anh có thể lắp lại được một cách dễ dàng mà không cần phải đặt các thứ parts đã tháo rời theo một thứ tự nhất định nào cả. Anh tâm sự: “Nếu phải gỡ một đầu máy có quá nhiều bộ phận phức tạp, tôi mới phải đặt các thứ đã gỡ ra theo một thứ tự nhất định.” Thì ai mà chẳng thế! “Còn ngoài ra, nếu là đầu máy bình thường thì tôi cứ việc tháo và ném vào trong một cái chậu vẫn dùng cho mọi người thợ khác.”
Hai anh em thợ máy - Tom và Ray Magliozi - chủ nhân chương trình phát thanh Car Talk về bảo trì xe cộ nổi tiếng tại Hoa Kỳ.
Anh đi lại một cách dễ dàng, và lấy bất cứ một thứ đồ đạc cần dùng nào có trong tiệm. Anh cho biết: “Tôi biết chữ Braille (chữ “nổi” đặc chế cho người khiếm thị), nhưng làm cái nghề này lâu năm, các ngón tay của tôi chai cứng lên rồi, nên tôi sờ không ra chữ Braille nữa.”
Một người thợ đồng nghiệp, anh James McDaniel, phải trầm trồ về sự hiểu biết của anh về các loại máy móc và đời xe. McDaniel thú nhận: “Thường tôi phải đến hỏi nó. Curtis chỉ dẫn cho tôi điều này điều khác. Nó giỏi lắm!”
Chỉ có một điều Blackburn không làm được, đó là tự mình lái xe. Thì có vợ là Crystal chở anh đến, bỏ anh tại đó rồi lái xe đến sở của chị. Ðến chiều lại đến đón anh về nhà ở Greenwood. Ngoài việc không tự mình lái xe và không còn đọc được báo chí, đời sống của Blackburn hoàn toàn bình thường. Vợ anh phát biểu: “Cho đến bây giờ, sau 6 năm chung sống, tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên khi nhìn ảnh làm việc. Nhìn ảnh loay hoay bên những cái xe thật không biết sao mà diễn tả. Chỉ có đôi tay thoăn thoắt. Xin cám ơn Trời vì những gì anh có. Chứ như tôi nghĩ thì chắc có nhiều người đã hoàn toàn thất vọng khi gặp những trở ngại tương tự.”

Bàn tay kỳ diệu

Xuất thân từ phố nhỏ Rosedale gần Terre Haute, Curtis Blackburn có khiếu về cơ khí ô tô từ khi còn rất nhỏ, khi nào cha cậu có việc gì phải xem lại cái xe là thế nào cũng thấy cậu bé loanh quanh bên cạnh. Hồi nhỏ Curtis vẫn còn sáng mắt, nhưng dần dần bị mất thị giác do một chứng di truyền làm hỏng võng mô của đôi mắt (retinitis pigmentosa). Bệnh này đến nay vẫn là một chứng nan y, khi lên tới trung học thì Curtis hầu như không còn nhìn thấy gì nữa. Nhưng anh vẫn đeo đuổi niềm say mê cơ khí của mình. Trong lớp học về cơ khí ô tô tại trường kỹ thuật Ivy Tech, chỉ có anh là không thấy đường. Anh cho biết, nhà trường chỉ đặc cách cho anh ở một điểm: Cho người đọc bài thi lên để anh nghe. Ngoài ra anh phải hoàn tất khóa học và tốt nghiệp như bất cứ một học viên nào khác. Và dĩ nhiên anh tốt nghiệp, ra trường vào năm 1989.

Không ai không biết gương mặt này: Irv Gordon, một nghệ sĩ với niềm đam mê “bảo trì xe.”
Sau đó anh được giới thiệu vào làm việc tại trạm xăng Central Standard, có thêm dịch vụ sửa chữa xe hơi ở Terre Haute. Nhưng vài năm sau thì anh thất nghiệp là vì trạm xăng được bán lại cho một người chủ chợ. Ông này cho xây dựng thành một cái mini-market.
Anh thừa nhận: “Lúc bấy giờ quả thực là khó khăn. Cơ hội của tôi dĩ nhiên không nhiều. Bởi vì Terre Haute là một thành phố nhỏ. Không mấy ai tin ở một anh thợ máy khiếm thị như tôi.”
Blackburn dọn đến Greenwood vào năm 1996, và sau một thời gian làm việc cho một tiệm sửa xe đối thủ, anh đến xin việc ngay tại Moonlight, một trung tâm sửa chữa đạt danh hiệu tối ưu AAA. Ông Wilson, chủ tiệm, đương nhiên có sự dè dặt. Ông nói: “Ai mà không lo anh ta té ngã, làm rơi vỡ thứ này thứ khác!” Nhưng sau cùng ông bằng lòng cho anh ta thử việc: Không một việc gì Blackburn không làm được, khéo léo không thua một thợ giỏi, mà lại còn nhanh hơn! Mặc dầu ông Wilson không hề giấu diếm sự kiện là mình có tuyển dụng một người thợ khiếm thị, nhưng đa số khách hàng nơi đây không mấy người biết điều đó.
Blackburn có một cô con gái tên Stephanie, 11 tuổi, với người vợ trước. Người vợ sau này anh mới gặp 6 năm, qua trung gian một dịch vụ mối mai bằng điện thoại. Anh nói: “Chúng tôi nói chuyện qua phone, rồi cô ấy đến gặp tôi, và hai chúng tôi bén duyên nhau rất nhanh!”
Còn Crystal? Lúc đầu cô cũng không biết là người bạn trai của mình khiếm thị. Cô nói: “Tôi có cảm thấy một điều gì là lạ. Nhưng không biết đó là gì. Trong lần nói chuyện sau đó, tôi có thắc mắc nhưng chưa dám hỏi thẳng.” Và khi đã biết rồi, cô cũng phân vân, không biết mình có thể tiến tới được không. “Nhưng khi gặp ảnh, tôi mới biết là chúng tôi không rời xa nhau được.”
Blackburn là một người tự lập, bình thường như tất cả mọi người khác. Chỉ có một điều là anh không lái xe được. Nhưng bù lại, khả năng bẩm sinh của anh về cơ khí ô tô thì khó ai bì kịp. Nhìn tấm hình do hãng thông tín AP chụp được khi anh đang sửa chữa dưới gầm xe, tự tin và thành thạo như bất cứ một thợ máy lành nghề nào khác, bạn có nghĩ rằng: “Làm thợ máy không chỉ là một nghề kiếm sống, nó còn là một niềm say mê” không? Và ai cũng có thể cảm nghiệm được niềm say mê ấy, bắt đầu với những công tác bảo trì thường xuyên!

[/FONT]
 

dynamic

Tài xế O-H
Nghị lực của nhân vật trong câu chuyện thật đáng khâm phục.Bằng sự đam mê ý chí phấn đấu đã vượt qua khó khăn để lấy lại cuộc sống thăng bằng cho bản thân như người bình thường và có thể hơn thế nữa.
Thêm chút tự tin để theo cái nghiệp ô tô đầy gian nan nhưng cũng rất thú vị này!!!
Cảm ơn bác đã đưa bài này đến với anh em!
 

Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký để phản hồi tại đây nhé.

Bên trên