- Bác nói cũng đúng thôi, nhiều lúc thấy cũng tội. Nhưng tôi thiết nghĩ, mình muốn hỏi thì hỏi cho đàng hoàng, rõ ràng. Muốn hỏi đàng hoàng thì lúc làm phải để tâm vào công việc, có như vậy thì không bị vặn vẹo và sau mỗi ca bệnh sẽ trở thành bài học. Đằng này mấy bác ấy chỉ coi OH như cái món đồ trong túi, thích là thò tay vào lấy, lấy xong té. Rất chán
- Tôi hay hỏi vặn vẹo là để xoáy các bác ấy vào cái trọng tâm. Nếu ai tinh, cái chỗ bị hỏi chính là những cái mấu chốt của vấn đề. Nhưng mọi người không thích, chỉ thích mỳ ăn liền thôi
- Nhiều lúc tôi hỏi kỹ, kỳ thực, lúc đó tôi như đang sửa cái xe đó, nên cần nhiều thông tin ( tất nhiên, tôi hỏi theo luồng suy nghĩ riêng của tôi, có thể đúng có thể sai, nhưng đó là thứ tôi cần để chẩn ca đó, mà điều này lại không vi phạm gì cả)
- Có những bác muốn học hỏi, hỏi đến đâu thì đáp đến đó, các bác ấy dừng hỏi, tôi dừng trả lời, mặc dù có thể trả lời được nữa. Tôi chỉ dừng khi không bị hỏi, hoặc đến đó thì tôi không biết được nữa rồi
Bác thông cảm nhé!