sellhousehn
Tài xế O-H
Tôi năm nay tròn 30 tuổi, đã có vợ và một cậu con trai kháu khỉnh hơn 3 tuổi. đáng ra tới cái tuổi 30 này con người ta phải mang cái gì chậm tiến độ ổn định về mặt kinh tế, nghề nghiệp nhưng với tôi thì chưa vẫn chưa mang gì gọi là ổn định cả. số đông đều rất mông lung, hợt hời. Cũng vì kinh tế mà tôi đã phải từ Hà Nội vào Sài Gòn làm buôn bán tự do theo nghiệp bên nhà vợ, thu nhập cũng gọi là ổn.
Bỏ qua những toan lo vụn vặt hàng ngày, suốt bao năm qua trong tâm sự tôi vẫn luôn đau đáu nỗi trằn trọc về nghiệp. Tôi luôn nghĩ về nó, mất vui vì nó, Đó là nghề sửa sang ô tô. Cứ mỗi lúc kể đến hai chữ “ô tô” là tôi lại thấy dâng lên một nỗi buồn vương vấn.
Tôi thấp nghiệp Cao đẳng chuyên lĩnh vực cơ khí ô tô cuối năm 2006. Hồi học cấp ba khi chưa hình thành một định nghĩa gì, không hiểu sao anh tôi lại bảo tôi thi học lĩnh vực cơ khí ô tô và tôi đã tới mang ô tô từ chậm triển khai. Dần dà tôi cảm thấy sở hữu sự yêu thích thích thú, đôi chút oai oai. Đi học tôi hay tưởng tượng ra cảnh xa mai sau này nọ rằng mình sẽ là 1 thợ tu chỉnh ô tô chuyên nghiệp rồi thế này thế kia. Nhưng, kỳ vọng bao lăm để rồi thất vọng bấy nhiêu. thấm thoắt 3 năm học Cao đẳng chấm dứt, cầm tấm bằng phải chăng nghiệp trong tay mà tôi không biết tôi sẽ làm cho loại gì đây. không hiểu trường đạo tạo gì cho mình, thành thợ tu chỉnh ô tô ư? Còn mơ đi nhé, sở hữu biết gì đâu mà đòi sửa, suốt 3 năm học còn chưa được 1 lần mó vào ô tô nữa là... Nhưng thôi, nhắc đi cũng phải đề cập lại, toàn bộ là ở mình thôi. Trường đã cho ta kiến thức căn bản, chỉ tại ta ko bền chí nhẫn nại. Cả lớp với năm mươi mấy thằng thì vẫn với 3 thằng theo nghề và sau 5 năm đã mở được gara riêng chậm tiến độ thôi. quả thực tôi rất bái phục những người thợ, họ hẳn có 1 thời kỳ rất gian nan khó nhọc để trở thành người thợ tu bổ ô tô
Nghề tu tạo ôtô đòi hỏi 1 công đoạn học hỏi gieo neo, khó nhọc.
Nghỉ ngơi đôi tháng học lái xe lấy bằng B2, tôi hăng hái cầm giấy tờ đi ứng tuyển. Chao ôi, 20 cái gara thì gara nào cũng: “Em đi làm cho được mấy năm rồi..., chỗ anh ko nhận sinh viên mới ra trường em ạ”. bắt đầu thấy nản. Sau 1 thời kì đi xin mệt lử, cứ thấy gara là vào, rốt cục tôi cũng xin được 1 chân học việc lương tháng 500 ngàn đồng. đổ vỡ mộng, đi làm mới biết, cực kỳ bỡ ngỡ và lạ lẫm. thanh niên đang tuổi ăn tuổi chơi, đi khiến cho đường xa hơn 30 km 1 lượt, làm cho việc thì bị chửi lên bờ xuống ruộng, lương tháng đủ đi lại, ko dám ăn sáng, nghĩ cảnh sống, hình dong tiền mà sờn. làm cho được thời kì ngắn tôi đành bỏ dở dang quay sang đi khiến những việc khác. hãn hữu tôi vẫn Nhận định về xe, sắm tin báo xe tương đối về đọc và năm nào cũng đi xem triễn lãm. thời kì lại thấm thoát thoi đưa…
đến nay tôi lấy vợ đã sắp được 5 năm. Và giờ đây sau 7 năm xa cách tôi lại quay lại sở hữu nghề, hài lòng 1 sự thật mang phần chạnh lòng: vợ nuôi. Vẫn lại tâm trạng ko mấy vui vẻ, sở hữu phần lo âu, buồn chán. Gara gì mà hơn hai tháng trời khai trương chỉ vỏn vẹn được mang 5 xe vào lại làm cho mấy công việc vặt vãnh nào là thay nhớt, bảo dưỡng má phanh, học việc. Gì mà suốt ngày trong khoảng thợ học việc đến thợ cả việc nghề thì ít, rửa xe máy ô tô thì nhiều, rồi dỡ ráp đồ nhựa cho thợ sơn này nọ, cốt yếu là đợi 10 con xe cho thuê của ông chủ hỏng để sửa. Tôi thấy thoái chí quá, tâm trạng bất an. Sau 1 thời gian lại đi xin việc gần chết tôi mới tậu được chỗ này, vậy mà… Ông chủ gara là dân kinh doanh cho thuê xe, ông ko biết tý gì về tu sửa cả nên ai nộp giấy tờ ông cũng nhận hết cho kịp ngày khai trương. lúc đầu thì đông nhân viên lắm, rồi tuần tự đội nón ra đi, nay chỉ còn lại hai thợ sơn, hai thợ học việc (tôi và một cậu nữa cũng là sinh viên mới ra trường), một thợ cả, 1 quản lý kiêm rửa xe.
Tôi phân vân, do dự, học hành thế này thì biết bao giờ thành thợ, bắt được bệnh của xe. mang lại tôi nhận thấy xe pháo ở Việt Nam mình từ xe BMW tới Matiz được tu chỉnh với gì ngừng thi côngĐây thiếu chuyên nghiệp. ví dụ như dây điện thì cắt nối lùng nhùng, keo silicon bôi tùm lum, thậm chí mặt máy bôi keo bị tòe ra bít cả lỗ trục đường nước khiến mát, vv...( không biết tôi nhận xét có gì thiếu thận trọng không, mong những chưng thợ bỏ quá cho).
Ô tô ngày nay càng ngày càng hiện đại, tích hợp càng ngày càng rộng rãi các trang bị điện tử, các hệ thống an toàn, động cơ tân tiến hơn, gần gũi với môi trường hơn. Vậy khiến cho thế nào hiểu biết về chúng để mang thể tu tạo, dễ thường không với trường lớp nào huấn luyện được bài bản chăng hay cứ chỉ là người thợ đi trước truyền đạt lại tri thức kinh nghiệm cho người đi sau?
Tôi luôn tự hỏi hay đúng hơn là rất tò mò không biết họ trở thành thợ như thế nào hay chỉ đơn thuần là tìm một người đi trước tôn làm sư phụ và siêng năng làm việc tích lũy kinh nghiệm, dần dần thành thợ, hay họ còn có bí quyết nào khác. Rất mong nhận được câu tư vấn của những chưng. Tôi chỉ muốn mình thực hiện được mong ước, xua tan nỗi trăn trở túc trực, tạo lập nền tảng chắc chắn cho tương lai.
Bỏ qua những toan lo vụn vặt hàng ngày, suốt bao năm qua trong tâm sự tôi vẫn luôn đau đáu nỗi trằn trọc về nghiệp. Tôi luôn nghĩ về nó, mất vui vì nó, Đó là nghề sửa sang ô tô. Cứ mỗi lúc kể đến hai chữ “ô tô” là tôi lại thấy dâng lên một nỗi buồn vương vấn.
Tôi thấp nghiệp Cao đẳng chuyên lĩnh vực cơ khí ô tô cuối năm 2006. Hồi học cấp ba khi chưa hình thành một định nghĩa gì, không hiểu sao anh tôi lại bảo tôi thi học lĩnh vực cơ khí ô tô và tôi đã tới mang ô tô từ chậm triển khai. Dần dà tôi cảm thấy sở hữu sự yêu thích thích thú, đôi chút oai oai. Đi học tôi hay tưởng tượng ra cảnh xa mai sau này nọ rằng mình sẽ là 1 thợ tu chỉnh ô tô chuyên nghiệp rồi thế này thế kia. Nhưng, kỳ vọng bao lăm để rồi thất vọng bấy nhiêu. thấm thoắt 3 năm học Cao đẳng chấm dứt, cầm tấm bằng phải chăng nghiệp trong tay mà tôi không biết tôi sẽ làm cho loại gì đây. không hiểu trường đạo tạo gì cho mình, thành thợ tu chỉnh ô tô ư? Còn mơ đi nhé, sở hữu biết gì đâu mà đòi sửa, suốt 3 năm học còn chưa được 1 lần mó vào ô tô nữa là... Nhưng thôi, nhắc đi cũng phải đề cập lại, toàn bộ là ở mình thôi. Trường đã cho ta kiến thức căn bản, chỉ tại ta ko bền chí nhẫn nại. Cả lớp với năm mươi mấy thằng thì vẫn với 3 thằng theo nghề và sau 5 năm đã mở được gara riêng chậm tiến độ thôi. quả thực tôi rất bái phục những người thợ, họ hẳn có 1 thời kỳ rất gian nan khó nhọc để trở thành người thợ tu bổ ô tô
Nghề tu tạo ôtô đòi hỏi 1 công đoạn học hỏi gieo neo, khó nhọc.
Nghỉ ngơi đôi tháng học lái xe lấy bằng B2, tôi hăng hái cầm giấy tờ đi ứng tuyển. Chao ôi, 20 cái gara thì gara nào cũng: “Em đi làm cho được mấy năm rồi..., chỗ anh ko nhận sinh viên mới ra trường em ạ”. bắt đầu thấy nản. Sau 1 thời kì đi xin mệt lử, cứ thấy gara là vào, rốt cục tôi cũng xin được 1 chân học việc lương tháng 500 ngàn đồng. đổ vỡ mộng, đi làm mới biết, cực kỳ bỡ ngỡ và lạ lẫm. thanh niên đang tuổi ăn tuổi chơi, đi khiến cho đường xa hơn 30 km 1 lượt, làm cho việc thì bị chửi lên bờ xuống ruộng, lương tháng đủ đi lại, ko dám ăn sáng, nghĩ cảnh sống, hình dong tiền mà sờn. làm cho được thời kì ngắn tôi đành bỏ dở dang quay sang đi khiến những việc khác. hãn hữu tôi vẫn Nhận định về xe, sắm tin báo xe tương đối về đọc và năm nào cũng đi xem triễn lãm. thời kì lại thấm thoát thoi đưa…
đến nay tôi lấy vợ đã sắp được 5 năm. Và giờ đây sau 7 năm xa cách tôi lại quay lại sở hữu nghề, hài lòng 1 sự thật mang phần chạnh lòng: vợ nuôi. Vẫn lại tâm trạng ko mấy vui vẻ, sở hữu phần lo âu, buồn chán. Gara gì mà hơn hai tháng trời khai trương chỉ vỏn vẹn được mang 5 xe vào lại làm cho mấy công việc vặt vãnh nào là thay nhớt, bảo dưỡng má phanh, học việc. Gì mà suốt ngày trong khoảng thợ học việc đến thợ cả việc nghề thì ít, rửa xe máy ô tô thì nhiều, rồi dỡ ráp đồ nhựa cho thợ sơn này nọ, cốt yếu là đợi 10 con xe cho thuê của ông chủ hỏng để sửa. Tôi thấy thoái chí quá, tâm trạng bất an. Sau 1 thời gian lại đi xin việc gần chết tôi mới tậu được chỗ này, vậy mà… Ông chủ gara là dân kinh doanh cho thuê xe, ông ko biết tý gì về tu sửa cả nên ai nộp giấy tờ ông cũng nhận hết cho kịp ngày khai trương. lúc đầu thì đông nhân viên lắm, rồi tuần tự đội nón ra đi, nay chỉ còn lại hai thợ sơn, hai thợ học việc (tôi và một cậu nữa cũng là sinh viên mới ra trường), một thợ cả, 1 quản lý kiêm rửa xe.
Tôi phân vân, do dự, học hành thế này thì biết bao giờ thành thợ, bắt được bệnh của xe. mang lại tôi nhận thấy xe pháo ở Việt Nam mình từ xe BMW tới Matiz được tu chỉnh với gì ngừng thi côngĐây thiếu chuyên nghiệp. ví dụ như dây điện thì cắt nối lùng nhùng, keo silicon bôi tùm lum, thậm chí mặt máy bôi keo bị tòe ra bít cả lỗ trục đường nước khiến mát, vv...( không biết tôi nhận xét có gì thiếu thận trọng không, mong những chưng thợ bỏ quá cho).
Ô tô ngày nay càng ngày càng hiện đại, tích hợp càng ngày càng rộng rãi các trang bị điện tử, các hệ thống an toàn, động cơ tân tiến hơn, gần gũi với môi trường hơn. Vậy khiến cho thế nào hiểu biết về chúng để mang thể tu tạo, dễ thường không với trường lớp nào huấn luyện được bài bản chăng hay cứ chỉ là người thợ đi trước truyền đạt lại tri thức kinh nghiệm cho người đi sau?
Tôi luôn tự hỏi hay đúng hơn là rất tò mò không biết họ trở thành thợ như thế nào hay chỉ đơn thuần là tìm một người đi trước tôn làm sư phụ và siêng năng làm việc tích lũy kinh nghiệm, dần dần thành thợ, hay họ còn có bí quyết nào khác. Rất mong nhận được câu tư vấn của những chưng. Tôi chỉ muốn mình thực hiện được mong ước, xua tan nỗi trăn trở túc trực, tạo lập nền tảng chắc chắn cho tương lai.