- Đi học việc là bản chất, là mục đích. Còn chuyện tham gia giải pan bệnh chỉ là hành vi. Ta không nên đồng nhất hành vi và mục đích được
- Chuyện xứng hay không là câu chuyện trong mối quan hệ, biết thế nào là xứng. Nếu ngon ăn (chủ động, độc lập giải quyết được các pan bệnh kia),, thì thông báo luôn, chấm dứt học nghề chuyển sang đi làm, mặc cả lương luôn, khỏi day dứt. Không được, thì sang làm cho thằng hàng xóm
- Bác có tính được những rủi ro mà người ta phải chịu không
- Xem xét chủ xưởng ư? Đó là việc phải làm từ ngày đầu tiên chứ không phải đến lúc này
- Tiền, ai cũng muốn, đó là nhu cầu. Còn đáp ứng lại là do người khác, mà đã do người khác thì đừng thắc mắc
- Động lực là mục đích chứ không phải cái số tiền còm kia. Nghĩ vậy thì sao làm chuyện lớn được. Người ta có cho tiến, ta sẽ thấy sướng, qua đó bóc được nhiều hơn, đó là thuật của người quản lý, chứ không phải là người ta ghi nhận mình
- Đi học nghề để có nghề tốt, không phải vì tình nghĩa. Tình nghĩa cái cóc khô gì ở đây
Tóm lại, cần phải xem xét lại cách nghĩ