Kết quả Bài viết dự thi " Viết về người thầy "

khoadongluc
Bình luận: 23Lượt xem: 3,422

khoadongluc

Nothing Is Impossible
Nhân viên
Chào các bạn ! Topic này sẽ cho đăng tải toàn bộ những bài viết dự thi của các bạn gửi về . Trước hết xin thay mặt toàn thể BTC cảm ơn chân thành đến các bạn ! Một phần nhỏ là cuộc thi lấy điểm nhưng cái ý nghĩa sâu xa hơn nằm ở tính nhân văn của nó "Tôn sư Trọng đạo"

Lẽ dĩ nhiên không ai sinh ra và lớn lên mang cho mình vốn hoàn mỹ .Trên cuộc đời đầy va vấp chắc chắn tự bản thân của mình sẽ có ít nhất một người thầy , một người cô nào đó thực sự để lại cho mình một định hướng , một kỹ năng , một điều có thể làm thay đổi cuộc sống ...

Thật tiếc khi chúng ta chưa đủ điều kiện để tổ chức buổi lễ "Vinh danh những người thầy trên O-H" Nhưng tự bản thân mỗi người ai cũng mang cho mình tấm lòng biết ơn sâu sắc !

Tôi xin trích đăng toàn bộ bài dự thi của các bạn gửi về ! Hãy đọc và bình luận nghiêm túc vì đây là những bài viết nghiêm túc !
Xin chân thành cảm ơn!
 

khoadongluc

Nothing Is Impossible
Nhân viên
Tôi có một người “mẹ” như thế!

Bài 1 : Tôi có một người “mẹ” như thế
Tác giả : Kinglove
Ngày gửi : 14/11/2012
Số điểm tặng : 2000 Đ

Tôi có một người “mẹ” như thế

Chuyện cách đây cũng khá lâu rồi, từ khi tôi còn là 1 cậu học trò lớp 7.Giờ tôi đã là sinh viên năm cuối của một trường đại học ở Hà Nôi..Chín năm trôi qua,giời tôi không còn giữ được liên lạc với cô nữa.Nhưng cứ mỗi ghi nhìn ở đâu đó,hay đọc được ở đâu đó chủ đề nói về thầy ,cô giáo là hình ảnh cô lại hằn rõ trong tôi..
Chắc hẳn ai cũng nhớ, hồi còn là học sinh cấp 2 chúng ta thường có một buổi lao động toàn trường trước ngày khai giảng..Vâng đó cũng chính là ngày đầu tiên tôi gặp cô,người cô giáo tôi luôn mến yêu.

“Cả lớp tập trung “ : Một cô giáo trẻ hoàn toàn xa lạ lên tiếng.
Cô tiến lại và hỏi : “ Đây có phải là lớp 7A ko??
Tôi nhanh nhảu đáp : “ Đúng rồi cô ạ.”
Đợi khi cả lớp đã tập trung xong, một số đứa vẫn vui cười với câu chuyện hè đang nói dở..Cô điềm đạm giới thiệu :
-“Như các em đã biết, cô giáo chủ nhiệm cũ của các em hiện tại nghỉ để sin hem bé, Vì thế trong năm học tới này cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta.Cô tên là Thanh, cô là giáo viên mới về trường sẽ giảng dạy môn Tiếng Anh .”
Chẳng đợi đến khi những gương mặt non nớt hết ngơ ngác, cô đã phân công công việc lao động cho chúng tôi ..Hôm ấy có lẽ là buổi lao động vui và đáng nhớ nhất của đời học sinh..Cả lớp rôm rả nói chuyện với nhau về cô giáo mới, tuyệt nhiên là cô giáo không biết chuyện đó.

Hồi ấy,tôi là lớp trưởng của lớp.Một lớp thuộc loại “đại trà” của trường .Học lực của tôi được xem là nhỉnh hơn các bạn trong lớp một chút, chính vì vậy mà tôi trúng cử chức lớp trưởng liên tục trong các kì “đại hội chi đội của lớp”.
Ngày ấy, chúng tôi còn trẻ con và nghịch ngợm lắm.Vẫn còn những dòng thư giấu gửi dưới ngăn bàn, vẫn còn những trò đùa có một không hai của thời học sinh..
Vì giữ chức lớp trưởng, chính vì vậy cứ đến tiết học Tiếng Anh là tôi phải đứng lên trả lời câu hỏi đầu tiên khi cô giáo bước vào lớp : “How many people are there? “
Tôi nhớ lần đầu tiên, tôi hồn nhiên đứng dậy và trả lời.: “ Thưa cô em cũng chưa đếm, cô chờ em một chút “.
Cả lớp lại được trận cười vỡ bụng..còn tôi thì ngây ngô gãy đầu rồi cười trừ..
Cho tới giờ, tôi cũng chưa hiểu hết được sự ưu ái của cô giáo, dành cho tôi là do tôi là cán bộ lớp, hay do tâm huyết của cô vào một thế hệ học sinh của tương lai..
Cô luôn kiểm tra miệng trước mỗi bài học mới, mà hồi ấy “món này” môn của cô là món tôi sợ nhất..Đơn giản vì tôi không học bài cũ, không nói được từ mới, không dịch được bài..Cứ mỗi lần cô giở sổ tôi rất lo lắng…Nhưng không hiểu sao, tôi lại rất hay bị gọi lên bảng, mặc dù lần nào lên bảng cũng chữ này đánh sang chữ nọ.Cũng không hiểu vì sao mà mỗi lần như vậy, cô giáo lại không trách mắng tôi như những bạn khác, mà chỉ thấy ánh mắt của cô có vẻ buồn rồi bảo tôi về chỗ…

Hồi ấy,chưa nghĩ được nhiều như bây giờ,bị kiểm tra không trả lời được mà không bị cô giáo điểm thấp là trong lòng thấy vui lắm..
Cô không chỉ theo dõi tình hình học tập của tôi về môn Tiếng Anh , mà cô còn theo dõi ở tất cả các môn học khác của tôi..Tôi nhớ có lần thi 1 tiết môn Toán,bài tôi đã làm xong, nhưng cái tính “cẩu thả” thì muôn đời không bao giờ chừa..Gần hết giờ kiểm tra thấy bài gạch xóa nhom nhem.tôi quyết định gạch đi và làm lại..Cuối cùng không kịp thời gian, bài nộp chỉ được 1 phần 3 của bài cũ..Hai hôm sau, cô có gọi tôi ra gặp riêng và hỏi : “ Tại sao bài kiểm tra toán vừa rồi điểm lại thấp như thế “

Tôi hoang mang trả lời : “ Em cũng chưa biết điểm, nhưng hôm ấy em gạch đi và làm lại cho bài đỡ bẩn, nhưng không kịp thời gian “.
Vậy là cô đã nói khó với cô dạy Toán.Và tôi đã được thi lại bài kiểm tra đó..
Lần ấy thực sự tôi cảm thấy rất quý cô và luôn muốn nói lời cảm ơn cô,nhưng không dám nói..
Từng tiết học, tuần học trôi đi, cô cứ theo sát quá trình học tập của tôi như vậy.Nhiều lúc tôi cảm thấy khó chịu vì có cảm giác gò bó..Có lần tôi không học bài cũ môn Lịch Sử, và đã bị điểm 1 khi bị gọi lên kiểm tra bài cũ..Cô đã gọi tôi ra và mắng cho tôi một trận..
Quả thật, lúc này tôi ghét cô lắm..chỉ muốn cô không làm chủ nhiệm nữa.muốn cô giáo chủ nhiệm cũ làm chủ nhiệm.
Tôi biết cô cũng giận tôi vì cũng tỏ thái độ không nghe lời cô nói.Lần ấy, đến lớp cô cũng chẳng hỏi gì đến tôi cả, giờ Tiếng Anh cũng không gọi tôi lên bảng kiểm tra bài cũ hay dịch bài mới như mọi khi nữa.Tôi với lũ bạn đi hái quả “trứng gà” vào lớp muộn bị thầy ghi sổ đầu bài cô cũng không nói gì tôi..

Một cảm giác thấy hụt hẫng,tự nhiên cảm thấy như mình bị bỏ rơi…mặc dù tôi vẫn cố tỏ ra bình thường khi đến lớp.
Rồi đến một buổi chiều mùa đông, sau hôm đó khoảng 2 tuần..Đó là ngày 23/12/2004 (dương lịch) .Sở dĩ tôi nói là ngày dương lịch bởi vì đúng ngày đó lịch âm là 12/11 ( tức là ngày sinh của tôi – ngày ấy bạn bè cùng lớp cứ tính ngày sinh nhật là lịch âm).
Cô đến lớp với lớp với một gói quà nhỏ trên tay.Trước mặt cả lớp, cô đã trao cho tôi món quà đó kèm với nhũng lời chúc mừng , lời nhắn nhủ về tương lai học tập của tôi.

Thực sự lúc đó tôi vừa bất ngờ, vừa vui mừng…Bất ngờ vì cô biết ngày sinh nhật của mình , vui mừng vì cô không bỏ rơi tôi,cô không giận tôi nữa…
Lời cảm ơn cô tôi lại nghẹn ngào không thốt nên câu..
Quà cô tặng tôi là một cuốn từ điển Anh – Việt,một món quà mà tôi luôn trân trọng và giữ gìn đến tận bây giờ..
Rồi mùa thi đến, gác lại những cuộc đi chơi cùng lớp ra bờ sông , hay đến nhà một đứa nào đó cùng luộc khoai sắn, rồi rôm rả ăn cùng nhau..Tôi bước vào kỳ thi với kỳ vọng đạt kết quả cao nhất để thay lời cảm ơn đến cô…

Và khi kết quả kì thi cũng gần được các thầy cô công bố với lớp, không phụ công cô giáo đã dõi theo, nhắc nhở tôi học tập..kì học đó tôi đã được học sinh giỏi toàn diện ( có 6 môn trên 8,0).

Niềm vui chưa chia sẻ được cùng cô, thì tôi nghe tin những đứa bạn cùng học cho hay,cô sắp lập gia đình và sẽ chuyển nơi công tác..
Tôi buồn, buồn lắm, thực sự rất buồn..Thời gian đó chẳng biết làm gì cả.Buổi tổng kết cuối kì, lớp tôi ảm đạm vô cùng…Đáng nhẽ ra là phải vui mới đúng, phải vui vì vừa thi xong không còn gánh nặng thi cử nữa,, phải vui vì chuyện vui của cô..

Cô gửi lời chào chúng tôi, những đứa con gái trong lớp bật khóc..con trai chúng tôi không ai khóc..riêng 1 mình tôi khóc..tôi không dám ngẩng đầu lên, không phải vì tôi ngại các bạn khác cười, mà vì tôi sợ nước mắt sẽ làm nhòa đi hình ảnh của cô trong tôi.
Cô chào tôi, cũng không quên những lời khuyên bảo tôi về con đường học tập.Nghe cô nói tôi chẳng còn biết nói gì hơn ngoài 2 từ : “ Vâng ạ “
Thời gian trôi đi, thỉnh thoảng lớp tôi có nhận được thư của cô.Vì hồi ấy không như bây giờ,mọi liên lạc đều qua thư từ cả..Cô luôn hỏi thăm về tình hình học tập của lớp và những hoạt động khác..Dù dành cho lớp rất nhiều tình cảm, nhưng tôi luôn nhớ cô luôn dành một phần nho nhỏ của lá thư dành riêng cho tôi..
Cô ơi, ngày xưa em còn quá trẻ con để hiểu được tình cảm cao quý mà cô dành cho em.Một lời cảm ơn cô em cũng chưa thốt được thành lời..Lời chúc cô hạnh phúc và thành công em cũng chưa dám nói..
…Nhưng cô biết không : Lòng kính trọng và biết ơn của em đối với cô nhiều lắm cô ạ.Một phần trong sự thành công nho nhỏ của con đường học tập của em là do nguồn động viên của cô..
Cô có đọc được những dòng này của em viết, thỳ cô hãy an tâm,e vẫn sống tốt cô ạ.Tuy rằng em vẫn học dốt Tiếng Anh như ngày xưa,nhưng cuốn từ điểm của cô luôn được đặt một cách ngăn nắp trên giá sách của em cô ạ.
“Con” cảm ơn cô đã giành những gì tốt đẹp nhất cho chúng con.Con biết không chỉ mình con nhận được tình cảm đó,nhưng con chỉ muốn cô là của một mình con thôi.. con ích kỉ lắm phải không cô.
Con chúc cô luôn luôn hạnh phúc ,luôn luôn mạnh khỏe và “ra lò” ngày cảng nhiều thế hệ học sinh mà cô tâm huyết nhé.
Con yêu và biết ơn cô nhiều lắm.”Người mẹ” thứ 2 của con…





 

khoadongluc

Nothing Is Impossible
Nhân viên
Bài 2 : Nắng ấm sân trường

Bài 2 : Nắng ấm sân trường
Thành viên gửi bài : nguyentuan_utc91
Thể loại: thơ
Bài viết này vi phạm điều lệ chơi, bạn đã lấy thơ của người khác để gửi cho chúng tôi đây là bài của tác giả Nguyễn Liên Châu
Điểm được tặng : 0

Nắng ấm sân trường

Cây điệp già xòe rộng tán yêu thương
Lá lấp lánh cười duyên cùng bóng nắng
Giờ đang học, mảng sân vuông lặng vắng
Chim chuyền cành buông tiếng lạnh bâng qươ

Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơ
Nắng ghé theo chồm lên ngồi bệ cửa
Và cả gió cũng biết mê thơ nữa
Thổi thoảng vào mát ngọt giọng thầy ngâm.

Cả lớp say theo từng nhịp bổng trầm
Điệp từng bông vàng ngây rơi xoay tít
Ngày vẫn xuân, chim từng đôi ríu rít
Sà xuống sân tắm nắng ấm màu xanh

Em ngồi yên uống suối mật trong lành
Thời gian như dừng trôi không bước nữa
Không gian cũng nằm yên không dám cựa
Ngại ngoài kia nắng ấm sẽ thôi vàng

Sân trường căng rộng ngực đến thênh thang
Kiêu hãng khoe trên mình màu nắng ấm
Lời thơ thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắng
Nắng ấm hơn nhờ giọng ấm của người..
 

phanminhnhat

Học việc
Cụ KING viết hay lắm, rất chân thành, rất cảm động =d>

Nếu vô tình cô giáo cụ có ghé thăm O-H và đọc được bài này cô sẽ hạnh phúc lắm.

Những điều phi thường đôi khi chỉ xuất phát từ một sự động viên như thế!
 

khoadongluc

Nothing Is Impossible
Nhân viên
Bài 3 : NGƯỜI LÁI ĐÒ LẶNG LẼ

Bài dự thi 3 : Người lái đò lặng lẽ
Thành viên dự thi : blacklion04
Thể loại : thơ
Bài viết của bạn vi phạm điều lệ thi bạn đã lấy 1 phần trong bài thơ "Thầy và chuyến đò xưa" của tác giả Nguyễn Quốc Đạt"
Số điểm đạt được : 0 Đ

Người lái đò lặng lẽ

Bên sông vắng lặng thầm con đò nhỏ,
Trời chiều tà gió khẽ hát xôn xao,
Giờ khách đã sang sông bao hạnh phúc.
Người lái đò lặng lẽ dõi nhìn theo,
Sang sông rồi nên ít ai lui tới,
Con đò xưa không khỏi thấy ngậm ngùi,
Gió mưa, bão bùng chẳng quảng ngại,
Tấm lòng vàng chẳng hề lung lay
Sông phẳng lặng đò ngược xuôi thoăn thoắt
Người lái đò cần mẫn với thời gian,
Như thầy cô miệt mài bên bục giảng.
Chỉ khác cuộc đời không phải dòng sông
Thầy cô đã cho em bao kiến thức,
Để thành nhân và cũng để thành tài.
Giữa cuộc đời nhiều lắm những chông gai,
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
Vẫn nhớ mãi bóng đò xưa thầm lặng,
Trong chiều tà nhạt nắng buổi hoàng hôn.

 

KingLove

♫ O-H ~ Quality Service.
Cụ KING viết hay lắm, rất chân thành, rất cảm động =d>

Nếu vô tình cô giáo cụ có ghé thăm O-H và đọc được bài này cô sẽ hạnh phúc lắm.

Những điều phi thường đôi khi chỉ xuất phát từ một sự động viên như thế!
Con rất tiếc vì đã vô tình mất liên lạc với cô.
Ngày xưa liên lạc chủ yếu qua thư từ, chứ ko điện thoại di động như bây giờ.
Chắc cụ Lực vẫn còn phải post thêm các bài khác..con với cụ ko lấy thêm # đầu nữa để giành cụ ấy post bài
 

khoadongluc

Nothing Is Impossible
Nhân viên
Bài số 4 : Không có tựa đề

Bài số 4 : Không có tựa đề
Thành viên gửi bài : boyhungyen1502
Thể loại : Văn xuôi
Bài viết của bạn đã vi điều lệ thi , bạn đã lấy bài : " Ngày 20/11 trong mỗi người" của tác giả Lê Gia Phong/WTT Chúng tôi cần những bài từ cái tâm của bạn chứ không cần những bài viết từ suy nghĩ của người khác
Số điểm đạt được : 0 Đ

Không thể giã từ thói quen ấy, trưa nay mình mang hoa đến tặng cô giáo. Cô giáo ngạc nhiên. Khi mình giải thích ý nghĩa của bó hoa, cô sững sờ không nói nên lời. Một lúc cô mới bảo: “Đất nước bạn có một ngày đẹp quá”. Và chính giây phút ấy mình cảm thấy tự hào hơn bao giờ hết về dân tộc mình.

Ngày kỷ niệm đẹp nhất trong mọi ngày của dân tộc ta chính là ngày lễ 20/11.
Thế nhưng đi cùng với niềm hạnh phúc, niềm tự hào đó, trong cuộc sống hiện nay không phải không có bao nhiêu nỗi lo lắng, bao nhiêu băn khoăn trong lòng những người làm thầy cô, những người được nhận sự yêu kính của học trò và phụ huynh, cũng như trong lòng các phụ huynh: Làm sao thể hiện sự yêu kính của mình mà vẫn không làm tổn thương người thầy.

Những món quà quý giá nhất

Mỗi khi đông về trời se lạnh, chị Việt Hà, một giáo viên tiểu học, lại có tâm trạng nôn nao khác thường. Chị nhớ lại năm nào khi mẹ còn là giáo viên, mỗi khi gần đến ngày 20/11 mẹ rất vui và hạnh phúc. Đến ngày này, các trò của mẹ chị lại đến thăm cô giáo với cả tấm lòng, cô trò ríu rít bên nhau như trong một gia đình. Và hình ảnh đó chính là một trong những nguyên nhân khiến chị chọn lựa con đường trở thành nhà giáo. Chị kể:” Nhiều phụ huynh cho rằng cuộc sống của giáo viên hiện nay đã được cải thiện khá nhiều, giáo viên ai cũng có thu nhập cao. Trong thực tế không phải giáo viên nào cũng có được cuộc sống như vậy. Tôi đã có thâm niên trong nghề giáo gần chục năm, nhưng đến nay tôi vẫn chỉ là một giáo viên hợp đồng tại một trường tiểu học.

Truyền thống của gia đình tôi là nhà giáo, ngay từ nhỏ tôi cũng mơ ước trở thành giáo viên, đã có lúc tôi rất thất vọng và bi quan về sự nghiệp của mình. Tốt nghiệp ra trường đi xin việc thật vất vả, đồng lương thì thấp. Nhưng vì hoài bão trở thành một giáo viên,vì truyền thống của gia đình, dù khó khăn đến mấy tôi cũng cố gắng sống tốt và vượt qua khó khăn. Vì tôi nghĩ mình còn trẻ, vẫn còn nhiều đam mê, vẫn có những niềm vui vì học sinh “.

Kỷ niệm ngày 20/11 của một cô giáo đã có thâm niên làm việc mười năm như chị Hà thật dễ thương: “Có lẽ niềm vui lớn nhất của tôi là khi nhận những món quà đơn giản đầy ý nghĩa từ các học trò của mình. Những cô bé, cậu bé học trò của tôi rất đáng yêu, đúng là các bé còn rất trong trắng như những tờ giấy trắng vậy. Đến ngày 20/11 các bé cùng nhau đến nhà cô, với những bông hoa nhỏ. Đặc biệt nhất là món quà tự tay các em làm ra: một chiếc bưu thiếp được vẽ rất khéo, trên đó là bức tranh cô giáo đứng trên bục giảng. Đó là món quà mà tôi sẽ giữ đến suốt cuộc đời mình”.Thế rồi chợt chị Hà thoáng buồn: ” Nhưng cũng thật đáng tiếc là thời nay chính những món quà giản đơn như thế lại ngày càng ít đi.

Có một đồng nghiệp của tôi đã từng “chết trân” khi ngày 20/11 có một phụ huynh đưa con đến thăm cô giáo, ngay trước mặt trẻ, phụ huynh rút phong bì và nói chúc mừng cô nhân ngày nhà giáo ! Hình như phụ huynh đang ngày càng tầm thường hóa những nhu cầu của các thầy cô giáo. Đành rằng kinh tế ngày một khó khăn. Nghề giáo thì lúc nào không nghèo. Nhưng không phải vì thế mà chúng tôi không còn mong chờ gì trong ngày này ngoài những phong bì hay những món quá đắt tiền. Và vì thế, đôi khi các phụ huynh làm chúng tôi thật thất vọng và buồn. Chính phụ huynh đã làm mất đi giá trị tinh thần của ngày 20/11 mà chúng tôi mong chờ”.

“Muốn sang thì bắc cầu Kiều”

Phải chăng phụ huynh ngày nay đã hiểu sai, quá sai câu nói của người xưa ” Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”? Người viết bài này cũng là một phụ huynh học sinh. Trong cuộc trao đổi của ban đại diện chi hội Phụ huynh học sinh về chuyện mua quà tặng thầy cô nhân ngày 20/11 năm nay, tôi đã được nghe nhiều ý kiến, nó thể hiện nhiều mức hiểu biết, tình cảm khác nhau về chủ đề này.

Chị Thuý một phụ huynh học sinh xúc động nhớ lại : “Bao nhiêu năm qua tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác buổi sáng tôi dậy thật sớm và cùng bạn bè mang hoa đến tặng các thầy cô nhân dịp 20/11. Ngày ấy cách đây cũng đã mấy chục năm. Tôi nhớ thầy cô bao giờ cũng vui khi chúng tôi đến. Tôi muốn chúng ta cũng tổ chức như vậy cho con em mình thì hay nhất… Chứ ngày nay tôi chỉ thấy chủ yếu là các phụ huynh đến nhà thầy cô thôi. Chính các trò nhỏ tuổi lại rất có ý thức về ngày này. Như cháu bé nhà tôi đó, năm ngoái, vào sáng ngày 20/11 dậy rất sớm và giục bố mẹ mua hoa hoặc quà tặng cô giáo. Thậm chí con tôi còn muốn dùng chính món tiền dành dụm được của mình để mua hoa và quà tăng cô. Những món quà đó thì không nhiều, không có giá trị nhưng về tình cảm và lòng kính trọng với thầy cô thì rất lớn”.

Có phụ huynh bàn ra: “Ôi dào, vẽ chuyện. Thời buổi bận rộn. Trẻ con còn học hành. Mình cứ kêu gọi các phụ huynh, đóng tiền lại, bỏ phong bì cho thầy cô. Nhanh, đơn giản, thực tế nhất. Mình đỡ mất công mua quà, gói quà. Còn cô thích gì mua nấy” Chẳng phải ít phụ huynh học sinh gật đầu đồng tình với đề nghị này. Và cuối cùng một phụ huynh đã đưa ra cách tặng quà có vẻ tế nhị, khéo léo nhất: “Tặng quà cho thầy cô nhân dịp này cũng là chuyện bình thường, đó chỉ là chút lòng thành với những người đã dậy dỗ con em mình. Thời buổi khó khăn, nếu hiểu rõ thực tế đời sống thầy cô giáo thì chuyện tặng một món tiền nhỏ cũng không có gì là… thất lễ. Nhưng nói thật, đến thăm thầy cô mà lại cầm cái phong bì đưa cho thầy cô, tôi thấy ngượng ngượng thế nào đó. Nhất là mình hành động ngay trước mắt con mình, chúng sẽ nghĩ gì về cô thầy, về cả bố mẹ? Phải chăng ta sẽ làm cho con trẻ hiểu sai về thầy cô. Ta sẽ nêu một tấm gương xấu cho con trẻ về hành động trả ơn trong cuộc sống sau này?! Với lại với thầy cô không phải bất kỳ quà gì cũng nhận tuỳ tiện, vì vậy tôi thấy tốt nhất là kẹp phong bì vào với quà chứ không đưa trực tiếp”.

Nhận quà và tặng quà thế nào trong ngày 20/11: Vấn đề ấy hôm nay đã không còn là nhỏ nữa. Nó cũng đã gây nhiều suy nghĩ, nhiều ý kiến trái ngược. Và nó dẫn đền nhiều kết quả hành động khác nhau. Riêng tôi nghĩ rằng nghề giáo là một nghề cao quý, nhiều thầy cô giáo của chúng ta đều giữ được phẩm chất cao quý đó. Thế thì trước hết là chính chúng ta, những phụ huynh học sinh, hãy lựa chọn cách thể hiện tấm lòng của mình trong ngày này một cách văn hóa và đẹp đẽ nhất. Tất cả các thầy cô sẽ nhận và hiểu được điều đó ở chúng ta. Đó cũng là một cách giáo dục tốt nhất để con trẻ của chúng ta biết giữ gìn truyền thống “Tôn sư trọng đạo” bằng tình cảm trong trái tim chứ không phải bằng vật chất.
 

khoadongluc

Nothing Is Impossible
Nhân viên
Bài số 5 : Không đề

Tác giả : MSN
Thể loại : Văn xuôi
Ngày gửi : 17/11/2012
Bài viết của bạn chưa đủ số từ cần thiết (548 / 1000), nhưng rất cảm ơn vì đã có tấm lòng thực sự
Số điểm đạt được : 1000 Đ
Mỗi người ai cũng có ấn tượng rất mạnh về các thầy ,các cô dạy dổ chúng ta nên người.Thầy cô có lẽ là người đầu tiên mà chúng ta biết sau cha mẹ,ông bà,gia đình họ hàng.Trước cả lúc chúng ta tìm được bạn bè,thầy cô là những người hướng dẩn chúng ta khi mới chập chững bước vào một môi trường xa lạ.Vậy là một năm nữa sắp đi qua trong bộn bề lo toan cho cuộc sống. Chiều nay, khi đón câu con trai bé bỏng tan trường, con đã tíu tít khoe với mẹ. “Mẹ ơi, trường con chuẩn bị kỷ niệm Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11 lớn lắm nhé, sẽ có rất nhiều tiết mục văn nghê và con cũng tham gia trong đó nữa”. Nghe con khoe, nhìn nét mặt hớn hở của con tôi cũng vui lây nhưng rồi chợt thấy sống mũi mình cay cay, có cái gì đó nghẹn lại khi những ký ức tuổi học trò lại có dịp ùa về trong suy nghĩ
Xa mái trường thân yêu cùng các thầy cô, bạn bè đã 16 năm tròn để mưu sinh nhưng mỗi khi có dịp nhớ về những kỷ niệm tuổi học trò là tôi không thể nào không nghĩ đến một người thầy trong những năm THCS. Người thầy mà mỗi khi nghĩ đến tôi luôn giành những suy nghĩ và ý niệm tôn kính nhất, người thầy mà tôi đã không ngần ngại khi dám la lớn 3 chữ "yêu thầy Lợi" trước mặt tất cả bạn bè ....người thầy đã có nhiều ảnh hưởng cũng như giúp tôi rất nhiều trong việc định hình cho cuộc sống của mình sau này
Hồi đó, mỗi năm học qua đi tôi với biệt danh "Nồi nhom" được bạn bè đặt cho luôn để lại những ấn tượng tốt, xấu trong lòng thầy cô và bạn bè bởi những trò nghịch ngợm và tinh quái… Cũng những năm học đó, trong lứa tuổi mới lớn đầy tò mò và hiếu động tôi đã không ít lần phạm phải những sai lầm đến mức gây nên ác cảm đối với thầy cô và bạn bè. Mỗi lần như thế, tôi như co mình lại bởi sự cô độc và trước sự ghẻ lạnh của những người xung quanh. Và cũng mỗi lần như thế, thầy luôn nhẹ nhàng tìm hiểu, an ủi và động viên tôi rất nhiều. bằng sự quan tâm đó, thầy đã dần dần “cải tạo” được thói ngịch ngợm của tôi và giúp tôi vươn lên trong học tập.
Giờ đây , khi tôi đã trưởng thành, đã có được một cuộc sống ổn định với đầy đủ những tiện nghi cũng như những bộn bề lo toan trong cuộc sống. Khi có dịp nghĩ về những ký ức tuổi học trò tôi lại nghĩ về thấy với những vui buồn rất khó tả.
Thầy ơi…! Lại một ngày Nhà giáo Việt nam 20/11 nữa sắp đến rồi. Em – Học trò “cá biêt” một thời của thầy xin được gửi đến thầy những lời chúc tốt đẹp nhất. Chúc thầy và gia đình luôn sức khoẻ, thành đạt và luôn vững bước trên con đường sự nghiệp “trồng người” của mình
KimKim(Msn)
 

khoadongluc

Nothing Is Impossible
Nhân viên
Bài số 6: Gửi tặng thầy và những tháng ngày trời không nắng…

Tiêu đề : Gửi tặng thầy và những tháng ngày trời không nắng…
Tác giả : Born-@
Ngày gửi : 18/11
Thể loại : Văn xuôi
Bài viết của bạn rất hay nhưng tiếc là chưa đủ ký tự yêu cầu (644/1000)
Số điểm đạt được : 2000 Đ


Quế Phú, ngày 15 tháng 11 năm 2012

Gửi tặng thầy và những tháng ngày trời không nắng…
Thu đến, thu thiết tha, kín đáo và bình dị. Trời thu vơi đi cơn nóng và thơm mát lạ thường. Ấy vậy mà thu chợt đến và chợt đi để nhường chỗ cho đông sang, nhường chỗ cho những cơn mưa rã rích trong cái không khí đông se lạnh, mang theo một cái gì đó khang khác và hơi đặc biệt…
Thế đấy, thu chưa kịp đến thì đông đã sang. Thời gian trôi nhanh vùn vụt, và con người cứ hay lo sợ cho những gì chưa đến, sắp đến và sẽ phải đến. Cũng như trong mắt cô bạn học trò nhỏ bây giờ đây, ngay giữa cái tiết trời và lạnh của tháng mười một này, lại thấy thấp thoáng đâu đó hình ảnh ngày chia xa. Nghe sao buồn vời vợi…

Rời một ngày bằng lăng tím ngợp trời
Tím cả trang thơ, tím dòng lưu bút
Tiếng trống trường vang lên nghe thúc giục !
Lũ học trò ngơ ngác.
Vội vàng…
Lục tím trong kí ức xa xăm
Mắt đỏ hoe, lòng buồn in kỉ niệm…

Dòng thời gian như một cái bóng vô hình, lặng lẽ trôi bên đời mỗi chúng ta. Và cũng nhớ cái lướt đi vội vã ấy, con người mới nhận ra được những giá trị tốt đẹp xung quanh…
Giống như con bây giờ đây, cái hình ảnh ngôi trường mới lạ cả ba năm trước vẫn còn rõ mồn một trong kí ức. Ấy vậy mà giờ đây, ba năm học sắp trôi qua. Vẫn là đây cây bàng, là đây ghế đá, là hàng bằng lăng… Không chỉ thay đổi, nhưng sao thân thuộc quá. Thân thuộc đến mức làm con người ta đau lòng khi phải chia xa…
Mọi người thường nói, đời học sinh là đời tươi đẹp nhất. Con cũng nghĩ như thế, trong suốt quãng thời gian vừa qua, có lẽ chính ngôi trường cấp ba thân yêu này đã để lại cho con nhiều kỉ niệm khó quên. Nơi đó, có con bạn thân vẫn hay chí chóe giành ăn, có mấy thằng con trai nghịch ngợm và hơn thế nữa, nơi đó, thầy con vẫn đang miệt mài với những trang giáo án, một đời gian lao vất vả…
Và nơi bục giảng thân quen, thầy vẫn cần mẫn giảng bài, bụi phấn rơi trên tóc thầy bạc. Đám học trò nhí nhố dưới lớp vẫn lao nhao kẻ trên trời, người dưới đất. Có đâu ai biết rằng, muộn phiền làm hằn trên khuôn mặt thầy những khắc khổ. Và cũng chính sự vô tư của lũ hoc trò ngốc như chúng con, biết bao lần làm thầy phải bận tâm lo nghĩ…
Nhưng thầy ơi, con biết chứ !
Kể từ lần đầu tiên đến ngôi trường này, đến những tia nắng cũng gieo cho con nhiều kỉ niệm. Và tuổi học trò bồng bột, nông nổi đưa con vào những tháng ngày mơ mộng, cho con theo cùng gió, vắt véo cùng mây và ngu ngơ với những dòng thơ…
Để hôm nay, con chợt nhận ra rằng, sân trường chiều nay nắng buồn vương chút bụi, lá vàng chầm chậm rơi nơi góc nhỏ, có cơn gió thổi nhẹ vẫn làm tung bay mái tóc cô học trò, có tiếng thầy đều đều nghe vang vọng và thân quen… Để rồi con nhận ra, tất cả những kỉ niệm này, sắp phải xa rồi, xa thật sự !
Những kỉ niệm con không bao giờ quên, và mỗi khi nghỉ về, con sẽ mỉm cười, như cái cách mà người ta vẫn hay mỉm cười vì một điều gì đó thật sung sướng và hạnh phúc… !

Born-@, kính thầy...!
 

khoadongluc

Nothing Is Impossible
Nhân viên
Bài số 7 : Không tựa đề

Tác giả : manhlinh.08cd
Thể loại : Văn xuôi
Ngày gửi : 18/11/2012
Bài viết hay , Chưa đủ ký tự , không có tiêu đề , được gửi cùng với một tác giả của Born-@ . Diễn đàn chấp nhận gửi nhiều bài thi cùng lúc nhưng hãy xem xét lại tài khoản của bạn ! Chúng tôi sẽ khóa tài khoản khi phát hiện ra một IP sử dụng nhiều tài khoản cùng lúc . Nếu cùng tài khoản bạn có thể chuyển điểm và thông báo lại cho chúng tôi nhé !
Điểm tặng : 1000 Đ

“Một chiếc lá rơi cho lòng chợt thắt lại. Một cơn mưa chiều cho lòng bâng khuâng”. Ừ! Nhớ thật đó nhỉ. Nhớ quá! Nhớ làm sao…… Ôi! Chỉ một từ nhớ thôi mà đã bao lần muốn hét lên thật to nhưng không thể. Phải chăng vì nỗi nhớ trong tôi chưa đủ hay vì nó quá lớn khiến tôi không thể nói nên lời. Nhưng giờ đây tôi chỉ biết rằng mình đang rất nhớ. Nhớ làm sao những năm tháng cấp ba thân yêu. Nhờ cái thời còn áo dài trắng thướt tha ngày hai buồi đén trường. Cái nỗi nhớ dâng lên trong tôi bây giờ không phải là cái nỗi nhớ mà ngày nào khi đặt chân vào ngôi trường cấp ba tôi vẫn thường thổn thức:
“Tôi bỗng sợ ngày mai tôi sẽ lớn
Xa cổng trường khép kín với thời gian
Sợ phượng rơi là nỡi nhớ bàng hoàng
Sẽ phải sống trong muôn vàn tiếc nuối…”

Không. Không phải là nỗi nhớ này, không phải vì bây giờ tôi đâu còn bé con mà sợ mình sẽ lớn. Ít ra bây giờ tôi cũng đã bước qua ngưỡng cửa mười lăm, bước qua cái tuổi vô tư “không âu lo vấn chút bụi đời”, vừa học, vừa chơi nữa. Mà bây giờ những đứa như tôi phải lao đầu vào việc học. Chỉ có học và học để có thể mơ ước đạt được những cái mà mình ước mơ.
Nhưng nếu chỉ có thể là học và học thì lấy đâu ra những cái để tôi phải nhớ như bây giờ kia chứ. Khi còn học lớp mười, mười một nhìn những anh chị mười hai học miệt mài tôi cứ nghĩ còn gì là vui chứ!??? Nhưng ai có trải qua thì mới biết, chính những năm tháng mười hai vội vàng đầy lo âu chính là những năm tháng để lại cho tôi nhiều nỗi niềm nhất. Có buồn, có vui, có giận, có hờn… Có những cái mà chắc cả cuộc đời sẽ không ai tìm thấy được lần thứ hai. Cứ mỗi lần đến cuối năm học ngồi nhìn những anh chị mười hai cầm tay dắt nhau đến ngồi túm tụm dưới những gốc phượng, gốc bàng già nua mà bấy lâu nay vì mải học hành họ đã bỏ quên để trao cho nhau những lời nhắn gửi vôi vàng, trao cho nhau những lời tâm sự trước khi chia tay mỗi đứa mỗi ngã mà chẳng biết đến khi nào mới gặp lại thì bất giác lòng tôi như thắt lại. Hình như những nỗi niềm của các anh chị ngày ấy là nỗi nhớ trong tôi bây giờ. Tôi yêu lắm cái năm học mười hai – cái năm học đã khiến cho những đứa to đầu, lớn xác bọn tôi bỗng muốn trở lại với cái thời với cái thời còn con nít. Khi đứa này rượt đứa kia chạy quanh lớp chỉ để giành nhau nhâm nhi từng trái cóc, trái xoài, trái ổi…
Nhớ làm sao cái tên ngồi cùng bàn đáng ghét. Đã lớp mười hai rồi mà bàn ghế hắn lại chia đôi mỗi đứa một chỗ. Hễ mà “vượt biên” coi như tới số. Thế rồi hắn lên bàn trên còn tôi lang thang bàn dưới, ngỡ rằng sẽ rất vui nhưng lại thấy buồn rười rượi…chẳng biết vì sao nữa??? Hay thật!... Rồi nhớ làm sao những lúc ngủ gật trong lớp bị thầy cô bắt thì cả lớp lại nhao nhao biện hộ, viện cớ, nói giúp : “Bạn bị đau đó thầy!”???... Rồi thầy cô cũng bỏ qua. Lúc đó dứa này nhìn đúa kia nháy mắt mà cười khúc khích. Tôi yêu sao những sáng đi học sớm được ngồi một mình trong lớp nhìn bảng đen, phấn trắng, nhìn những dòng chữ của thầy hôm qua còn để lại – những dòng chữ quá đỗi thân thương. Những dòng chữ mà qua bao đêm dài mồ hôi thầy thấm ướt, những dòng chữ đã trải qua bao mùa thi để có thể đưa tôi đến với cái bến bờ mà tôi hằng mơ ước. Thế nhưng có bao giờ tôi nhận ra đằng sau dòng chữ thân thương đó là cả một sự hi sinh lặng lẽ của thầy. Cả cuộc dời thầy như một dòng sông đã lặng lẽ âm thầm đắp bồi phù sa cho từng cánh học trò.
“Thầy là người, là con đò
Thầy là lữ khách học trò sang sông”
Tôi biết thời gian trôi đi chỉ là một sự tất yếu của tự nhiên. Nhưng sao tôi vẫn thấy trách vì sao thời gian có thể trôi nhanh như vậy. Để rồi khi tôi khôn lớn, khi tôi có thể tự bước đi trên đôi chân của mình mà chính thầy là người đã vun đắp cho tôi đôi chân vững chãi đó thì cũng là lúc tôi không còn được bên thầy nữa, không còn được nghe thấy giọng nói ấm áp đến những cử chỉ quá đổi thân thương mà thầy đã dành cho tôi. Nhưng tôi cũng đâu thể trách thời gian được, có trách tôi nên trách sự vô cảm của chính mình.
Chính sự vô cảm đó đã làm tôi phải nhớ và cũng chỉ có thể nhớ mà thôi…
manhlinh.08cd, kính thầy..!
 

khoadongluc

Nothing Is Impossible
Nhân viên
Bài số 7 : NGƯỜI LÁI ĐÒ THẦM LẶNG

Bài số 7 : Người lái đò thầm lặng
Thành viên gửi bài : vantranmung
Ngày gửi : 18/11/2011
Bài viết của bạn đã vi phạm điều lệ thi , Đây là bài viết "Chút Tản Mạn Ngày 20 - 11" được đăng tải trên trang vanmau.vn . Chúng tôi cần những bài viết từ chính cảm xúc và từ tâm của các bạn !
Số điểm đạt được : 0 Đ

Có khi nào trên đường đời bất chợt, bạn vô tình nhớ về thầy cô của mình không? Nhớ về những người đã dìu dắt ta trong suốt quảng đời đi học?
Thầy cô! Hai tiếng thiêng liêng ấy vang lên tự trong sâu thẳm tâm hồn ta. Ảnh: internet
Thầy cô! Hai tiếng thiêng liêng ấy vang lên tự trong sâu thẳm tâm hồn ta một cách tha thiết không nguôi! Làm sao có thể kể xiết những công ơn cùng những nỗi vất vả của thầy cô. Xin kính dâng lên thầy cô ngàn lời kính yêu nhất.
“Muốn sang thì bắt cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”
Nghề giáo viên là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý, và người giáo viên là người âm thầm mà vĩ đại nhất. Công việc của họ thầm lặng mà ý nghĩa biết bao, thầm lặng trên bụt giảng và giản dị giữa đời thường, họ giống như những con ong thầm lặng giữa ngàn hoa để chắt chiu cho đời những giọt mất tinh túy và thơm ngọt nhất.Từ khi còn là những cô cậu bé còn bỡ ngỡ đến trường tới khi trưởng thành đâu đâu ta cũng thấy có bóng dáng của thầy cô. Thầy cô uốn nắn ta từng bước đi, từng nét chữ đầu đời, đến những trang văn, những dòng thơ đầy xúc cảm. Có những đêm thầy thức trắng để:
“Bên trang vở chúng em
Miệt mài ghi chăm chú
Bao khó nhọc dưới đèn”
Thời gian vẫn cứ trôi đi như những cỗ xe vô hình lăn bánh, thầy cô vẫn lặng lẽ là người lái đò. Ảnh: internet
Ôi! Thật bao la tình thầy! Dưới ngọn đèn leo lét, ánh mắt của con người phải tập trung cao độ lắm mới có thể làm việc tốt được. Vậy mà thầy đã hy sinh giấc ngủ và sức khỏe của mình để chấm bài cho lũ học trò, để rồi sáng mai lên lớp, trong giấy trả bài kiểm tra của đứa nào cũng có những lời phê bằng mực đỏ của thầy, những lời phê đầy tâm huyết, thầy sửa từng câu chữ, từng lỗi chính tả cho học sinh. Nhìn những đứa học trò đọc chăm chú từng lời phê và khoe nhau điểm lòng thầy rộn lên một niềm hạnh phúc vô biên. Cũng có những đêm thầy thức để soạn bài, sáng mai lên lớp cho chúng em có bài học mới.Trên bục giảng với giọng nói ấm áp, trầm bổng, thầy cô mang đến cho chúng em những điều lý thú của cuộc sống, thầy dạy cho chúng em về đạo lý làm người, về lòng yêu thương, lòng bao dung,… Thầy cô hun đúc cho chúng em lòng vị tha đức hy sinh.Người ta nói “Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”, làm sao tránh khỏi sự nghịch ngợm của lũ “thứ ba” ấy. Những lúc đó thầy khẽ chau mày, nét mặt khẽ nghiêm nghị. Nhưng với lòng vị tha và đức hy sinh thầy đã biến buổi trừng phạt thành những buổi dạy dỗ với những lời dạy đầy thuyết phục. Ấy vậy mà sau những lần như thế, mắt đứa nào cũng đỏ hoe, lòng rưng rưng lòng kính yêu thầy vô hạn. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường là vậy! Đến khi ra trường thầy vẫn âm thầm, lặng lẽ dõi theo từng bước đi của lũ học sinh. Thầy sẳn sàng giúp đỡ khi chúng cần. Trên bước đường đời có đứa theo đuổi sự nghiệp công danh, cũng có đứa rẽ sang hướng khác vì kế mưu sinh, có ai biết rằng thầy vẫn luôn dõi mắt theo ta! Thầy hạnh phúc khi thấy ta vinh hiển và quặn lòng xót xa khi ta gặp trắc trở khó khăn.Thời gian vẫn cứ trôi đi như những cỗ xe vô hình lăn bánh, thầy cô vẫn lặng lẽ là người lái đò, chở hết lớp học sinh này tới lớp học sinh khác đến bến bờ tương lai. Mấy ai qua sông còn trở lại thăm con đò xưa? Một sự thật nghiệt ngã! Nhưng những người lái đò ấy vẫn kiên trì làm công việc thầm lặng của mình. Ôi! Cao quý thay người thầy, người cô! Thật công đức mà vĩ đại biết bao! Rồi mai đây những đàn chim bé nhỏ ngày nào sẽ tung đôi cánh trên bầu trời tri thức với hành trang trên vai là những kiến thức quý báu và những lời dạy bảo của thầy cô. Những lời dạy bảo ấy mãi theo ta cùng năm tháng, khi khó khăn nó mãi là điểm tựa để ta dựa vào và cố gắng sống tốt.
Món quà mà thầy cô tặng chúng ta luôn là vô giá. Ảnh: internet
Xin ngàn lần tri ân đến thầy cô – nhưng người kỹ sư tâm hồn vĩ đại:
“Con đò mộc – mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông!”
 

khoadongluc

Nothing Is Impossible
Nhân viên
Bài số 8 : Cô ơi ! Hãy an nghỉ!

Bài số 8 : Cô ơi ! Hãy an nghỉ!
Thành viên gửi bài : Sirduyduc
Ngày gửi : 19/11/2011
Bài viết của bạn thật sự rất xúc động và để lại cho người đọc nhiều cảm xúc !
Điểm tặng : 3000 Đ



Mỗi chúng ta, ai cũng có những người thầy, để rồi khi khôn lớn, ta luôn nhớ về những người đã nâng bước ta đi. Tôi cũng thế, thuở đi học là bao người dạy dỗ, nhưng đọng lại trong tôi, sâu đậm và tiếc thương vô hạn, là cô giáo đã khuất của tôi. Cô dạy tôi từ ngày cấp 2, uốn nắn tôi những lẽ sống và kiến thức đầu tiên. Khi đã lên phổ thông hay đại học, bước đường tôi đi vẫn chưa khi nào vắng sự dìu dắt của cô. Nhân đức và tận tâm là thế, nhưng thói đời nhiều khi lắm trớ trêu. Cô không có một gia đình hạnh phúc như người khác, tấm thân gầy vừa làm cha, vừa làm mẹ. số phận chẳng buông tha khi chuốc cho cô căn bệnh ung thư quái ác, cái án tử hình treo sẵn trên đầu. những ngày cô nằm viện, là những ngày tôi chứng kiến trọn vẹn vui buồn, đau đớn, khổ sở của cô.thương cô là thế, chăm cô là thế, nhưng rồi tôi cũng phải xa cô mãi mãi. Khi cô yếu dần, bác sĩ đã buong, là những ngày cô nằm liệt trên giường, mỗi lần rảnh, tôi lại về quê và luôn ghé thăm cô. Tôi luôn day dứt, khi cô trút hơi thở cuối cùng, tôi đã không về kịp. ngày rằm tháng bảy năm ngoái, cô nhắn tôi về, nhưng bữa đó ham vui lên Thái Nguyên ăn rằm, tôi đã không về. đến khi về HN lại vướng vào công việc học hành. Dự định chuẩn bị về quê, thì tôi nhận được tin nhắn của em gái cô: “chị Hoa mất rồi em ạ!”. Thế là cô đã mãi mãi không còn ở cạnh tôi nữa…giờ đây, một trong những điều tôi luôn lưu tâm nhất, là hai đứa con nhỏ của cô. Chúng giờ đây mất mẹ, còn cha thì sống cũng chẳng ngó ngàng đến chúng. Việc cuối cùng tôi có thể làm để cô tha thứ, là quan tâm chúng thay cô. Xin phép được viết về cô, người thầy cả đời tôi kính mến…
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một đời hoa không khi nào hai lần nở
Kiếp luân hồi, liệu có thật hay chăng?
Để đời này ta còn chút trông mong
Gặp cố nhân một phút thỏa nỗi lòng

Mười năm ròng rã đã trôi xa
Ta giữ trong lòng bao nhung nhớ
Nhớ thuở ban đầu trong ký ức
Những vọt roi nào bỗng nay đâu
Ngược về cái ngày ta thơ bé
Chẳng hiểu chữ đời lắm oái oăm
Chữ đạo chưa tròn, cô uốn nắn
Lại dạy chữ nhân-nghĩa ở đời
Cứ ngóng trông từng giờ lên lớp
Dần dần từng chữ khắc trong tim

Búp măng non ôm tre mà lớn
Háo hức đâm chồi đón nắng mai
Ai cũng thế, cũng có thời bé dại
Cũng vào đời với sự chở che
Mẹ cha, bè bạn, thầy cô đó
Gió có ngược chiều vẫn luyến mây

Con chim non sẽ có ngày rời tổ
Bốn phương trời thỏa cánh tung bay
Vay chữ “đạo” vay cả chữ “nhân”
Chân sải bước trên đường đời gian khó
Có khi nào tự hỏi chính thân
“nhân”-“đạo” khi nao trả cho tròn

Người lái đò vẫn từng ngày cần mẫn
Vẫn đưa từng lượt khách sang sông
Khách sang sông, khách bước lên bờ
Nhớ chăng ngày, đò đón đò đưa
Mưa hay nắng đâu khiến lòng lay chuyển
Chuyến cuối cùng? chẳng nghĩ khi nao!

Ta đã lớn, có người yêu để nhớ
Cớ sao lòng chẳng giây phút dám quên
Trên vầng trán một ngôi sao sáng
Rọi soi đường mỗi bước ta đi
Khi vấp ngã, lầm đường lạc lối
Đôi tay gầy cô đỡ ta lên

Em vẫn nhớ những ngày tháng đó
Cô mệt nhoài trong viện k2
Tai nghe ngóng mảnh đời khốn khổ
Cô khóc thầm ai thấu ai hay
Say hay tỉnh mê man vật vã
Đã ai từng nghiệt ngã như cô
đôi con nhỏ chúng còn thơ dại
cô nén lòng làm mẹ lẫn cha

em cứ trách chính mình hư đốn
muốn quên rằm tháng bảy năm nao
sao em ngốc không về khi cô ngóng
ngóng em từ đất Thái xa xôi
đôi tay cô không còn nâng nữa
đôi mắt cô hiện nỗi mệt nhoài
đôi cánh mũi thều thào hơi thở
phút cuối cùng sao vắng xa cô

luôn còn mãi điều em day dứt
xin ngàn lần cô thứ tha em
đôi con trẻ xin cô đừng lo lắng
gắng từng ngày sốt sắng thay cô
chốn xa nào, âm dương cách trở
ở trong lòng xin cô hãy an tâm
âm chốn ấy chừng nào mới tới
gởi trong lòng hai chữ “tôn sư”!!!
 

minhhuy.ya

Tài xế O-H
Bài nào cũng hay cả, đều chất chứa những kỹ niệm về người thầy người cô của mình. Với tôi, lá thư tôi viết đã viết từ lâu lắm, mỗi năm cứ độ như thế này tôi lại viết lại lá thư đó chỉ thay ngày gởi mà không thay nội dung thư. Mà nó chưa được gởi đi bao giờ, thầy luôn hy vọng tôi sẽ làm nên một điều gì đó, nhưng tôi đã... Hy vọng là một ngày nào đó thầy sẽ đọc được lá thư này.
 

namtv

Tài xế O-H


Tôi có một người “mẹ” như thế

Chuyện cách đây cũng khá lâu rồi, từ khi tôi còn là 1 cậu học trò lớp 7.Giờ tôi đã là sinh viên năm cuối của một trường đại học ở Hà Nôi..Chín năm trôi qua,giời tôi không còn giữ được liên lạc với cô nữa.Nhưng cứ mỗi ghi nhìn ở đâu đó,hay đọc được ở đâu đó chủ đề nói về thầy ,cô giáo là hình ảnh cô lại hằn rõ trong tôi..
Chắc hẳn ai cũng nhớ, hồi còn là học sinh cấp 2 chúng ta thường có một buổi lao động toàn trường trước ngày khai giảng..Vâng đó cũng chính là ngày đầu tiên tôi gặp cô,người cô giáo tôi luôn mến yêu.

“Cả lớp tập trung “ : Một cô giáo trẻ hoàn toàn xa lạ lên tiếng.
Cô tiến lại và hỏi : “ Đây có phải là lớp 7A ko??
Tôi nhanh nhảu đáp : “ Đúng rồi cô ạ.”
Đợi khi cả lớp đã tập trung xong, một số đứa vẫn vui cười với câu chuyện hè đang nói dở..Cô điềm đạm giới thiệu :
-“Như các em đã biết, cô giáo chủ nhiệm cũ của các em hiện tại nghỉ để sin hem bé, Vì thế trong năm học tới này cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta.Cô tên là Thanh, cô là giáo viên mới về trường sẽ giảng dạy môn Tiếng Anh .”
Chẳng đợi đến khi những gương mặt non nớt hết ngơ ngác, cô đã phân công công việc lao động cho chúng tôi ..Hôm ấy có lẽ là buổi lao động vui và đáng nhớ nhất của đời học sinh..Cả lớp rôm rả nói chuyện với nhau về cô giáo mới, tuyệt nhiên là cô giáo không biết chuyện đó.

Hồi ấy,tôi là lớp trưởng của lớp.Một lớp thuộc loại “đại trà” của trường .Học lực của tôi được xem là nhỉnh hơn các bạn trong lớp một chút, chính vì vậy mà tôi trúng cử chức lớp trưởng liên tục trong các kì “đại hội chi đội của lớp”.
Ngày ấy, chúng tôi còn trẻ con và nghịch ngợm lắm.Vẫn còn những dòng thư giấu gửi dưới ngăn bàn, vẫn còn những trò đùa có một không hai của thời học sinh..
Vì giữ chức lớp trưởng, chính vì vậy cứ đến tiết học Tiếng Anh là tôi phải đứng lên trả lời câu hỏi đầu tiên khi cô giáo bước vào lớp : “How many people are there? “
Tôi nhớ lần đầu tiên, tôi hồn nhiên đứng dậy và trả lời.: “ Thưa cô em cũng chưa đếm, cô chờ em một chút “.
Cả lớp lại được trận cười vỡ bụng..còn tôi thì ngây ngô gãy đầu rồi cười trừ..
Cho tới giờ, tôi cũng chưa hiểu hết được sự ưu ái của cô giáo, dành cho tôi là do tôi là cán bộ lớp, hay do tâm huyết của cô vào một thế hệ học sinh của tương lai..
Cô luôn kiểm tra miệng trước mỗi bài học mới, mà hồi ấy “món này” môn của cô là món tôi sợ nhất..Đơn giản vì tôi không học bài cũ, không nói được từ mới, không dịch được bài..Cứ mỗi lần cô giở sổ tôi rất lo lắng…Nhưng không hiểu sao, tôi lại rất hay bị gọi lên bảng, mặc dù lần nào lên bảng cũng chữ này đánh sang chữ nọ.Cũng không hiểu vì sao mà mỗi lần như vậy, cô giáo lại không trách mắng tôi như những bạn khác, mà chỉ thấy ánh mắt của cô có vẻ buồn rồi bảo tôi về chỗ…

Hồi ấy,chưa nghĩ được nhiều như bây giờ,bị kiểm tra không trả lời được mà không bị cô giáo điểm thấp là trong lòng thấy vui lắm..
Cô không chỉ theo dõi tình hình học tập của tôi về môn Tiếng Anh , mà cô còn theo dõi ở tất cả các môn học khác của tôi..Tôi nhớ có lần thi 1 tiết môn Toán,bài tôi đã làm xong, nhưng cái tính “cẩu thả” thì muôn đời không bao giờ chừa..Gần hết giờ kiểm tra thấy bài gạch xóa nhom nhem.tôi quyết định gạch đi và làm lại..Cuối cùng không kịp thời gian, bài nộp chỉ được 1 phần 3 của bài cũ..Hai hôm sau, cô có gọi tôi ra gặp riêng và hỏi : “ Tại sao bài kiểm tra toán vừa rồi điểm lại thấp như thế “

Tôi hoang mang trả lời : “ Em cũng chưa biết điểm, nhưng hôm ấy em gạch đi và làm lại cho bài đỡ bẩn, nhưng không kịp thời gian “.
Vậy là cô đã nói khó với cô dạy Toán.Và tôi đã được thi lại bài kiểm tra đó..
Lần ấy thực sự tôi cảm thấy rất quý cô và luôn muốn nói lời cảm ơn cô,nhưng không dám nói..
Từng tiết học, tuần học trôi đi, cô cứ theo sát quá trình học tập của tôi như vậy.Nhiều lúc tôi cảm thấy khó chịu vì có cảm giác gò bó..Có lần tôi không học bài cũ môn Lịch Sử, và đã bị điểm 1 khi bị gọi lên kiểm tra bài cũ..Cô đã gọi tôi ra và mắng cho tôi một trận..
Quả thật, lúc này tôi ghét cô lắm..chỉ muốn cô không làm chủ nhiệm nữa.muốn cô giáo chủ nhiệm cũ làm chủ nhiệm.
Tôi biết cô cũng giận tôi vì cũng tỏ thái độ không nghe lời cô nói.Lần ấy, đến lớp cô cũng chẳng hỏi gì đến tôi cả, giờ Tiếng Anh cũng không gọi tôi lên bảng kiểm tra bài cũ hay dịch bài mới như mọi khi nữa.Tôi với lũ bạn đi hái quả “trứng gà” vào lớp muộn bị thầy ghi sổ đầu bài cô cũng không nói gì tôi..

Một cảm giác thấy hụt hẫng,tự nhiên cảm thấy như mình bị bỏ rơi…mặc dù tôi vẫn cố tỏ ra bình thường khi đến lớp.
Rồi đến một buổi chiều mùa đông, sau hôm đó khoảng 2 tuần..Đó là ngày 23/12/2004 (dương lịch) .Sở dĩ tôi nói là ngày dương lịch bởi vì đúng ngày đó lịch âm là 12/11 ( tức là ngày sinh của tôi – ngày ấy bạn bè cùng lớp cứ tính ngày sinh nhật là lịch âm).
Cô đến lớp với lớp với một gói quà nhỏ trên tay.Trước mặt cả lớp, cô đã trao cho tôi món quà đó kèm với nhũng lời chúc mừng , lời nhắn nhủ về tương lai học tập của tôi.

Thực sự lúc đó tôi vừa bất ngờ, vừa vui mừng…Bất ngờ vì cô biết ngày sinh nhật của mình , vui mừng vì cô không bỏ rơi tôi,cô không giận tôi nữa…
Lời cảm ơn cô tôi lại nghẹn ngào không thốt nên câu..
Quà cô tặng tôi là một cuốn từ điển Anh – Việt,một món quà mà tôi luôn trân trọng và giữ gìn đến tận bây giờ..
Rồi mùa thi đến, gác lại những cuộc đi chơi cùng lớp ra bờ sông , hay đến nhà một đứa nào đó cùng luộc khoai sắn, rồi rôm rả ăn cùng nhau..Tôi bước vào kỳ thi với kỳ vọng đạt kết quả cao nhất để thay lời cảm ơn đến cô…

Và khi kết quả kì thi cũng gần được các thầy cô công bố với lớp, không phụ công cô giáo đã dõi theo, nhắc nhở tôi học tập..kì học đó tôi đã được học sinh giỏi toàn diện ( có 6 môn trên 8,0).

Niềm vui chưa chia sẻ được cùng cô, thì tôi nghe tin những đứa bạn cùng học cho hay,cô sắp lập gia đình và sẽ chuyển nơi công tác..
Tôi buồn, buồn lắm, thực sự rất buồn..Thời gian đó chẳng biết làm gì cả.Buổi tổng kết cuối kì, lớp tôi ảm đạm vô cùng…Đáng nhẽ ra là phải vui mới đúng, phải vui vì vừa thi xong không còn gánh nặng thi cử nữa,, phải vui vì chuyện vui của cô..

Cô gửi lời chào chúng tôi, những đứa con gái trong lớp bật khóc..con trai chúng tôi không ai khóc..riêng 1 mình tôi khóc..tôi không dám ngẩng đầu lên, không phải vì tôi ngại các bạn khác cười, mà vì tôi sợ nước mắt sẽ làm nhòa đi hình ảnh của cô trong tôi.
Cô chào tôi, cũng không quên những lời khuyên bảo tôi về con đường học tập.Nghe cô nói tôi chẳng còn biết nói gì hơn ngoài 2 từ : “ Vâng ạ “
Thời gian trôi đi, thỉnh thoảng lớp tôi có nhận được thư của cô.Vì hồi ấy không như bây giờ,mọi liên lạc đều qua thư từ cả..Cô luôn hỏi thăm về tình hình học tập của lớp và những hoạt động khác..Dù dành cho lớp rất nhiều tình cảm, nhưng tôi luôn nhớ cô luôn dành một phần nho nhỏ của lá thư dành riêng cho tôi..
Cô ơi, ngày xưa em còn quá trẻ con để hiểu được tình cảm cao quý mà cô dành cho em.Một lời cảm ơn cô em cũng chưa thốt được thành lời..Lời chúc cô hạnh phúc và thành công em cũng chưa dám nói..
…Nhưng cô biết không : Lòng kính trọng và biết ơn của em đối với cô nhiều lắm cô ạ.Một phần trong sự thành công nho nhỏ của con đường học tập của em là do nguồn động viên của cô..
Cô có đọc được những dòng này của em viết, thỳ cô hãy an tâm,e vẫn sống tốt cô ạ.Tuy rằng em vẫn học dốt Tiếng Anh như ngày xưa,nhưng cuốn từ điểm của cô luôn được đặt một cách ngăn nắp trên giá sách của em cô ạ.
“Con” cảm ơn cô đã giành những gì tốt đẹp nhất cho chúng con.Con biết không chỉ mình con nhận được tình cảm đó,nhưng con chỉ muốn cô là của một mình con thôi.. con ích kỉ lắm phải không cô.
Con chúc cô luôn luôn hạnh phúc ,luôn luôn mạnh khỏe và “ra lò” ngày cảng nhiều thế hệ học sinh mà cô tâm huyết nhé.
Con yêu và biết ơn cô nhiều lắm.”Người mẹ” thứ 2 của con…







Hay lắm cu King ơi!!!
 

namtv

Tài xế O-H




Mỗi chúng ta, ai cũng có những người thầy, để rồi khi khôn lớn, ta luôn nhớ về những người đã nâng bước ta đi. Tôi cũng thế, thuở đi học là bao người dạy dỗ, nhưng đọng lại trong tôi, sâu đậm và tiếc thương vô hạn, là cô giáo đã khuất của tôi. Cô dạy tôi từ ngày cấp 2, uốn nắn tôi những lẽ sống và kiến thức đầu tiên. Khi đã lên phổ thông hay đại học, bước đường tôi đi vẫn chưa khi nào vắng sự dìu dắt của cô. Nhân đức và tận tâm là thế, nhưng thói đời nhiều khi lắm trớ trêu. Cô không có một gia đình hạnh phúc như người khác, tấm thân gầy vừa làm cha, vừa làm mẹ. số phận chẳng buông tha khi chuốc cho cô căn bệnh ung thư quái ác, cái án tử hình treo sẵn trên đầu. những ngày cô nằm viện, là những ngày tôi chứng kiến trọn vẹn vui buồn, đau đớn, khổ sở của cô.thương cô là thế, chăm cô là thế, nhưng rồi tôi cũng phải xa cô mãi mãi. Khi cô yếu dần, bác sĩ đã buong, là những ngày cô nằm liệt trên giường, mỗi lần rảnh, tôi lại về quê và luôn ghé thăm cô. Tôi luôn day dứt, khi cô trút hơi thở cuối cùng, tôi đã không về kịp. ngày rằm tháng bảy năm ngoái, cô nhắn tôi về, nhưng bữa đó ham vui lên Thái Nguyên ăn rằm, tôi đã không về. đến khi về HN lại vướng vào công việc học hành. Dự định chuẩn bị về quê, thì tôi nhận được tin nhắn của em gái cô: “chị Hoa mất rồi em ạ!”. Thế là cô đã mãi mãi không còn ở cạnh tôi nữa…giờ đây, một trong những điều tôi luôn lưu tâm nhất, là hai đứa con nhỏ của cô. Chúng giờ đây mất mẹ, còn cha thì sống cũng chẳng ngó ngàng đến chúng. Việc cuối cùng tôi có thể làm để cô tha thứ, là quan tâm chúng thay cô. Xin phép được viết về cô, người thầy cả đời tôi kính mến…
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một đời hoa không khi nào hai lần nở
Kiếp luân hồi, liệu có thật hay chăng?
Để đời này ta còn chút trông mong
Gặp cố nhân một phút thỏa nỗi lòng

Mười năm ròng rã đã trôi xa
Ta giữ trong lòng bao nhung nhớ
Nhớ thuở ban đầu trong ký ức
Những vọt roi nào bỗng nay đâu
Ngược về cái ngày ta thơ bé
Chẳng hiểu chữ đời lắm oái oăm
Chữ đạo chưa tròn, cô uốn nắn
Lại dạy chữ nhân-nghĩa ở đời
Cứ ngóng trông từng giờ lên lớp
Dần dần từng chữ khắc trong tim

Búp măng non ôm tre mà lớn
Háo hức đâm chồi đón nắng mai
Ai cũng thế, cũng có thời bé dại
Cũng vào đời với sự chở che
Mẹ cha, bè bạn, thầy cô đó
Gió có ngược chiều vẫn luyến mây

Con chim non sẽ có ngày rời tổ
Bốn phương trời thỏa cánh tung bay
Vay chữ “đạo” vay cả chữ “nhân”
Chân sải bước trên đường đời gian khó
Có khi nào tự hỏi chính thân
“nhân”-“đạo” khi nao trả cho tròn

Người lái đò vẫn từng ngày cần mẫn
Vẫn đưa từng lượt khách sang sông
Khách sang sông, khách bước lên bờ
Nhớ chăng ngày, đò đón đò đưa
Mưa hay nắng đâu khiến lòng lay chuyển
Chuyến cuối cùng? chẳng nghĩ khi nao!

Ta đã lớn, có người yêu để nhớ
Cớ sao lòng chẳng giây phút dám quên
Trên vầng trán một ngôi sao sáng
Rọi soi đường mỗi bước ta đi
Khi vấp ngã, lầm đường lạc lối
Đôi tay gầy cô đỡ ta lên

Em vẫn nhớ những ngày tháng đó
Cô mệt nhoài trong viện k2
Tai nghe ngóng mảnh đời khốn khổ
Cô khóc thầm ai thấu ai hay
Say hay tỉnh mê man vật vã
Đã ai từng nghiệt ngã như cô
đôi con nhỏ chúng còn thơ dại
cô nén lòng làm mẹ lẫn cha

em cứ trách chính mình hư đốn
muốn quên rằm tháng bảy năm nao
sao em ngốc không về khi cô ngóng
ngóng em từ đất Thái xa xôi
đôi tay cô không còn nâng nữa
đôi mắt cô hiện nỗi mệt nhoài
đôi cánh mũi thều thào hơi thở
phút cuối cùng sao vắng xa cô

luôn còn mãi điều em day dứt
xin ngàn lần cô thứ tha em
đôi con trẻ xin cô đừng lo lắng
gắng từng ngày sốt sắng thay cô
chốn xa nào, âm dương cách trở
ở trong lòng xin cô hãy an tâm
âm chốn ấy chừng nào mới tới
gởi trong lòng hai chữ “tôn sư”!!!

Công nhận mấy cu đa tài thật ...:))
 
Cảm ơn ông chủ Diễn đàn đã tạo topic này để những người trò bày tỏ lòng biết ơn chân thành tới những người thầy, cô đã dạy dỗ mình.

Hôm qua, tôi cũng đến thăm thầy chủ nhiệm hồi cấp 3. Đó là thầy giáo Lê Văn Hoành, giáo viên Vật lý trường PTTH chuyên Lam Sơn, tỉnh Thanh Hoá. Rất vui mừng khi thầy vừa được Đảng, Nhà nước phong tặng danh hiệu Nhà giáo ưu tú và đón nhận Huân chương Lao động hạng 3. Đó là sự ghi nhận cho bao nhiêu năm cống hiến vì sự nghiệp giáo dục của thầy. Trên diễn đàn này chắc chắn có một số bạn quê Thanh Hoá đã từng là học trò của thầy. Xin thông báo để các bạn được biết và vui chung với thầy.
 

khoadongluc

Nothing Is Impossible
Nhân viên
Cảm ơn ông chủ Diễn đàn đã tạo topic này để những người trò bày tỏ lòng biết ơn chân thành tới những người thầy, cô đã dạy dỗ mình.

Hôm qua, tôi cũng đến thăm thầy chủ nhiệm hồi cấp 3. Đó là thầy giáo Lê Văn Hoành, giáo viên Vật lý trường PTTH chuyên Lam Sơn, tỉnh Thanh Hoá. Rất vui mừng khi thầy vừa được Đảng, Nhà nước phong tặng danh hiệu Nhà giáo ưu tú và đón nhận Huân chương Lao động hạng 3. Đó là sự ghi nhận cho bao nhiêu năm cống hiến vì sự nghiệp giáo dục của thầy. Trên diễn đàn này chắc chắn có một số bạn quê Thanh Hoá đã từng là học trò của thầy. Xin thông báo để các bạn được biết và vui chung với thầy.

Chúc mừng thầy của "mợ" chuyên Lý Lam sơn ! Ngày 20/11 ai ai cũng có những kỷ niệm để nhớ ! Vậy mà không hiểu tại sao rất ít người tham gia vào mục này . Tôi sẽ không giải quyết vấn đề thắc mắc nào về điểm chác của các bạn sinh viên khi mà những cuộc thi ý nghĩa như thế này các bạn rất dửng dưng !
 

KingLove

♫ O-H ~ Quality Service.

Chúc mừng thầy của "mợ" chuyên Lý Lam sơn ! Ngày 20/11 ai ai cũng có những kỷ niệm để nhớ ! Vậy mà không hiểu tại sao rất ít người tham gia vào mục này . Tôi sẽ không giải quyết vấn đề thắc mắc nào về điểm chác của các bạn sinh viên khi mà những cuộc thi ý nghĩa như thế này các bạn rất dửng dưng !
Trừ con ra cụ nhé, con thấy có topic cái là con cặm cụi viết, rồi gửi cho cụ luôn đấy ạ.
 

Bạn hãy đăng nhập hoặc đăng ký để phản hồi tại đây nhé.

Bên trên