Không phải là kiểm soát chuyên môn, mà là học hỏi kiến thức và kiến thức ấy để phòng ngừa trường hợp bs chẩn đoán sai, hậu quả bệnh nhân gánh. Những trường hợp như vậy, thực tế đã rất nhiều mà bác.
Nếu bác là thợ giỏi, trung thực, có tâm, thì nên vui khi khách hàng họ có kiến thức mà vẫn lựa chọn mình sửa chiếc xe cho họ chứ? Sao lại sợ việc anh em tư vấn, chia sẻ sự hiểu biết cho nhau hoặc cho khách hàng?
Quay lại trường hợp này. Các bạn tư vấn như trên. Chúng tôi ghi nhận, đem xe ra gara. Thợ đoán bệnh hỏng phao xăng. Ok, chúng tôi gật đầu làm luôn.
Giả sử thợ báo hỏng bơm xăng hay phải thay đồng hồ báo xăng gì đó, họ ko có sẵn, phải đưa -5-3 triệu gì đó cho họ mua về thay. Nếu là bạn, bạn có gật đầu nghe lời bác sĩ " đau tay phải, bs bảo mổ tay trái" ngay và luôn ko?
P/s tôi nghĩ bạn có kiến thức và cũng có tay nghề. Nhưng tôi tin rằng tính cách của bạn ko phù hợp để sửa xe cho những người như tôi.
- "Không phải là kiểm soát chuyên môn, mà là học hỏi kiến thức và kiến thức ấy để phòng ngừa trường hợp bs chẩn đoán sai, hậu quả bệnh nhân gánh. Những trường hợp như vậy, thực tế đã rất nhiều mà bác."
Cái này thì không kiểm soát chuyên môn thì không biết gọi từ gì để thay, bác ạ. Bởi vì bác đã nói rõ là phòng ngừa bác sỹ sai, đó chính là hành động kiểm soát rồi
Tôi cũng thừa nhận rằng, thợ khám sai nhiều đấy. Nhưng ở góc độ chuyên môn thì, người có trình độ nghề thấp (là bác) mà lại kiểm soát người cao hơn (là người thợ) thì nó rất không hợp lý
- "Nếu bác là thợ giỏi, trung thực, có tâm, thì nên vui khi khách hàng họ có kiến thức mà vẫn lựa chọn mình sửa chiếc xe cho họ chứ? Sao lại sợ việc anh em tư vấn, chia sẻ sự hiểu biết cho nhau hoặc cho khách hàng?"
Tôi khẳng định rằng tôi là người thợ trung thực, có tâm, còn giỏi thì chưa biết. Và tôi cũng rất vui khi được phục vụ những người có kiến thức và có hiểu biết. Tuy nhiên, cái khó là chúng ta chưa giống nhau khi xác định như thế nào là có hiểu biết. Trong những người hiểu biết mà tôi đã gặp thì họ không bao giờ đến viện K mà lại yêu cầu chữa bệnh kiểu bác sỹ viện C cả, họ luôn đưa ý kiến của mình, và không có ý định xem thợ có chữa sai hay không trong quá trình chữa xe cả, chỉ xong rồi họ mới xét. Tôi luôn nói thật với khách hàng, nhưng trung thực nó không có nghĩa là nói hết mà chỉ là nói đúng thôi.
Tôi sợ?? Về cá nhân thì tôi không sợ, nhưng tôi không làm chuyện ấy. Chia sẻ luôn cởi mở, trong những chừng mực nhất định và không nói sâu, tranh luận sâu về chuyên môn với khách. Bởi vì, khách hành không phải là người có nghề, nói dài, nói dai sẽ thành nói dại. Nhưng tôi sợ, là vì các đồng nghiệp của tôi luôn mắc cái tật nói dại và hậu quả bây giờ là đã rõ, sợ là vì đồng đội tôi ngu dốt.(Chứ không phải sợ là vì tôi dối trá hay lừa khách hàng, nói lại là tôi luôn nói thật nhé, không lừa)
Ở đây, với đồng nghiệp, tôi chia sẻ khá nhiều đấy, nhưng khách hàng không phải là đối tượng để chia sẻ chuyên môn của tôi, nhưng về các lĩnh vực khác thì hoàn toàn có thể. Họ chỉ được biết những điều họ được biết, về quyền lợi của họ
- Quay lại trường hợp bác nêu làm ví dụ, thì tôi xử lý tình huống quá đơn giản: tôi sẽ đưa tiền cho họ mua đồ ngay, không có gì phải sợ cả. Cái xe nó khác con người, vì con người không có phụ tùng thay thế, và nếu thay thì ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe; còn cái xe thì không sao
- Lại nói về học hỏi kiến thức. Đó là quyền cá nhân, chúng tôi không can thiệp và không có ý định đó. Nhưng giữ nghề, giữ lợi thế cạnh tranh là việc của chúng tôi, ai không giữ thì thông minh quá rồi. Và hơn nữa, chúng tôi cũng không thể phân biệt được sự khác nhau của người hỏi để học tập với người săm soi là gì
- Tôi hiểu rằng, với bác, tôi không phải là người phù hợp để sửa chiếc xe của bác. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, bác vẫn phù hợp là khách hàng của tôi. Bởi bác là người chọn nơi sửa, còn tôi thì không chọn khách hàng, chúng tôi làm dịch vụ mà. Bác đến thì tôi mừng, bác không đến thì tôi lo, nhưng không hề buồn